Tướng Cướp - Bạch Hải Đường

CUỘC CHIẾN SINH TỬ TRONG QUÁN NHẬU

Trinh sát Lê Trường Thanh đã nghiến răng chịu đòn, chấp nhận thà chết chứ không buông tên cướp khỏe và hung dữ như hổ báo. Đồng đội còn lại của anh là Phạm Thanh Sơn hai tay hai khẩu súng ngắn chạy vòng quanh chưa biết xử trí thế nào. Thanh kêu lên: "Bắn đi anh. Cứ bắn đi. Không để hắn thoát!". Thượng úy Sơn chần chừ vì cự ly quá gần, viên đạn có thể sẽ "xuyên táo" cả tội phạm lẫn người đang ôm hắn. Trong tình thế vô cùng nan giải đó, Sơn đã thông minh khi nghĩ ra biện pháp mới... Khi đã thúc thủ, Bạch Hải Đường dù đã trúng thêm viên đạn thứ tư vào người, vẫn tỉnh táo nhận xét: "Trước giải phóng, cỡ mười quân cảnh, cảnh sát dù có ôm chặt cũng chẳng thể làm gì được tôi. Tôi thoát khỏe re.Còn đây chỉ có hai anh đã bắt được tôi. Các anh quá giỏi!".

... Từ bên kia đường, ánh mắt nhà nghề của thượng úy Phạm Thanh Sơn cũng chợt nhận ra sự bất thường của BHĐ nên nháy mắt ra hiệu cho đồng chí Lê Trường Thanh rồi nhanh như chớp cả hai băng qua đường, lao thẳng vào quán. Đồng chí Thanh móc súng đưa về hướng BHĐ ra lệnh:

- Bạch Hải Đường. Đưa tay lên. Mày đã bị bắt!

Vẫn như bao lần trước đó, BHĐ không bao giờ ngoan ngoãn chịu khuất phục. Hắn phi thân vào hướng nhà bếp của quán hòng thoát thân. Vì biết phía sau không có đường chạy, nên tôi chuyển khẩu súng cho đồng chí Sơn rồi lao theo BHĐ. Hắn đã quay người tống về phía tôi mấy cú đá. Nhưng lúc đó, tôi đã dùng tất cả sức lực, "chịu đòn" để lao vào ôm hắn bằng được. BHĐ bị tôi quật ngã, đập đầu vào cái bếp nấu bằng trấu của chủ nhà. Hắn có vẻ loạng choạng nhưng vẫn lồng lộn chống cự. Hắn đã tính cướp súng trên tay tôi, nhưng đồng chí Sơn phát hiện đã dùng chân đá khẩu súng văng ra và giữ súng. Khi tôi đã xiết chặt vòng tay, ôm gọn người từ phía sau, hắn vẫn ra đòn liên tục vào người tôi. Vì tình thế khẩn cấp và nghĩ đến lòng tin của cấp trên, ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi ngay lập tức là không thể để hắn thoát được, dù phải đổ máu. Tôi ôm hắn, hắn đã kéo lê tôi khoảng năm mét. Tôi cố ôm và quay mặt hắn về phía đồng chí Phạm Thanh Sơn và kêu lên:

- Bắn! Bắn! Anh cứ bắn đi. Không được để hắn chạy!

Ở một cự ly quá gần, đồng chí Sơn hai tay cầm hai khẩu súng nhưng chưa dám siết cò. Vì nếu súng nổ thì chắc chắn tôi cũng "ăn" đạn cùng với BHĐ. Khi tôi gọi đến lần thứ hai "anh cứ bắn đi!" thì đồng chí Sơn đã chọn được khoảng cách thích hợp rồi hạ thấp tầm ngắm và nổ súng (vì lúc đó đồng chí Sơn không thể tiến sát BHĐ với hai khẩu súng trên tay, sẽ rất nguy hiểm - N.V) Viên đạn đã bắn trúng đùi BHĐ. Lúc đó hắn mới đổ gục bên cái bếp của quán nhậu.Người dân hiếu kỳ đã tụ tập kín cả khu vực, bởi khi biết đó là BHĐ thì người ta muốn đến xen chân tướng của hắn và xem CA bắt hắn thế nào?

Chúng tôi băng bó vết thương cho hắn, còng tay lại rồi đưa lên xe Jeep. BHĐ nằm bất động trên xe. Anh em cứ tưởng hắn đã đuối sức. Nhưng khi xe chạy về đến phà Vàm Cống, BHĐ tỉnh lại nói chuyện với chúng tôi bình thường. Đồng chí Thanh khi kể với tác giả loạt bài này, đã không thể quên được lúc đó: "Phải nói là hắn có sức khỏe cực tốt. Đù đã "ăn" viên đạn thứ tư vào người, máu chảy rất nhiều nhưng sau đó hắn tỉnh lại và vẫn nói chuyện với anh em như không bị gì vậy. Trên xe, BHĐ đã nói với đồng chí Sơn rằng: "Tôi công nhận mấy anh giỏi thật."

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời, BHĐ biết sợ, biết rằng "vỏ quýt dày có móng tay nhọn". Suốt mười năm tung hoành giang hồ, phần vì bất cần đời, liều lĩnh, phần vì giỏi võ Thiếu Lâm nên hắn dường như không biết sợ ai, chưa ai có thể "đấu" tay đôi với hắn mà thắng được. Nhưng lần này hắn đã nếm mùi thất bại. Phát súng của thượng úy Phạm Thanh Sơn hôm đó đã đặt dấu chấm hết cho một cái tên gây bao nhiêu kinh hoàng cho xã hội, cho lực lượng cảnh sát của chế độ cũ và gây mệt mỏi, vất vả cho những cán bộ chiến sĩ công an nhân dân có nhiệm vụ truy bắt hắn. Khi bị giam giữ trong trại tạm giam, BHĐ vẫn chưa phải đã cải tà quy chính để hoàn lương thật sự như hắn đã "hứa" với cán bộ qua bao nhiêu lần hỏi cung. Hắn đã nhiều lần mưu toan "ảo thuật" với chiếc còng để vượt ngục. Nhưng những cán bộ quản giáo canh giữ BHĐ với kinh nghiệm trước đó, không để hắn có cơ hội lần nữa.

Trung tá Trần Thanh Tình - hiện là cán bộ Văn phòng Công an tỉnh An Giang - nguyên cán bộ quản giáo, Phó giám thị Trại tạm giam Công an tỉnh An Giang, trước đây được giao nhiệm vụ canh giữ BHĐ - kể lại: Thời điểm BHĐ vừa đào thoát khỏi trại giam, tôi đang đi dự một lớp tập huấn, không có mặt tại trại giam. Khi trở về, nghe anh em kể lại vụ đào thoát của hắn. Trước khi rời nhà giam, hắn đã viết lên tường rằng: "Nơi đây không phải là chốn dừng bước giang hồ của Bạch Hải Đường".

Sau này, khi BHĐ bị bắt trở lại vào ngày 25-7-1980, trung tá Trần Thanh Tình được giao nhiệm vụ nặng nề là canh giữ nghiêm ngặt tên giang hồ khét tiếng này. Đồng chí Tình cũng không thể ngờ rằng, lần hắn vượt ngục trước đó và lần vừa bị bắt lại đã làm hắn hối cải, hoàn lương. Chính thời gian "cùng ăn, cùng ở" với tên "tướng cướp" này trong trại giam, đồng chí Tình phần nào hiểu được vì sao tên cướp khét tiếng này đã khiến cho lực lượng giữ gìn trật tự của cả chế độ cũ và chúng ta hôm nay phải vô cùng vất vả.Lần thứ hai bị bắt trở lại, BHĐ đã bị bắn trọng thương thêm một lần nữa, sức khỏe trở nên kiệt quệ.

Thế nhưng, khi về tới trại tạm giam, không vì thế mà các đồng chí công an lơ là, chủ quan. BHĐ bị ngồi trong nhà giam với cả còng tay, còng chân. Hắn chỉ được di chuyển trong một không gian hạn hẹp. Thế nhưng, trong một buổi trưa, sau khi ăn cơm trưa cùng một số đồng chí và chuẩn bị nghỉ trưa thì từ bên phòng mình, đồng chí Tình nghe được những tiếng lộc cộc khả nghi phát ra từ căn phòng giam sát bên bức tường - nơi giam giữ BHĐ. Khi nhìn qua cửa thì đồng chí hoảng hốt vì nền nhà giam hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại mấy cái còng. Khi mở cửa phòng giam để vào, đồng chí Tình không thể ngờ rằng, BHĐ đang đu người như một con vượn trên trần nhà giam để hòng tháo lưới chui ra ngoài, dù vết thương vẫn còn rất nặng trên chân của hắn.Đồng chí Tình đã phải ra lệnh:

- Truyện! Mày không nên làm liều. Xuống đi!

Hắn ngoan ngoãn phi xuống nền nhà giam nhẹ như con sóc. Khi các đồng chí khác có mặt để tiếp ứng, BHĐ đã "giả điên" mà khai rằng:

- Hôm qua tôi nằm mơ, thấy mẹ tôi về báo mộng, bảo tôi phải "đi" khỏi đây không thì sẽ bỏ mạng ở đây. Nên tôi định... ra ngoài thôi!

Đó không phải là lần duy nhất BHĐ đã tháo được ổ khóa, tháo còng để đào thoát. Nhưng sau lần đó, đồng chí Tình đã có thêm được một bài học mà vì thế, sau này suốt một thời gian dài, đồng chí đã hoàn toàn khống chế được hắn. Hầu như tất cả ổ khóa dùng để khóa còng chân của chúng ta lúc đó đều không thể "khóa" được BHĐ. Chính đồng chí Tình đã liên tục phải thay ổ khóa. Đến nỗi quá bực mình, có lần đồng chí Tình đã chửi thẳng:

- Mày làm gì mà cứ "tháo" khóa mãi vậy? Ổ khóa đâu mà tao thay hoài!".

Sau nhiều lần như thế, đồng chí Tình đã nghĩ ra cách để khống chế được tên cướp vốn có tài "ra khỏi nhà giam" này. Cùm chân được lồng vào một cây sắt to và dài, luồn qua tận bên phòng của đồng chí Tình và làm móc khóa ở đó. Thế là BHĐ không còn cơ hội "mày mò" với ổ khóa nữa. Hắn chỉ biết ngồi một chỗ và gầm rú như một con thú dữ cho đến ngày hắn không còn nữa.

Là người chứng kiến những tháng ngày cuối đời của tên tội phạm, đồng chí Tình vẫn nhớ như in từng cử chỉ, điệu bộ, tính tình và cả những vết xăm trên người hắn. "BHĐ khá đẹp trai, lanh lợi, điềm đạm và ít nói. Đúng bản chất của một tay đàn anh thứ thiệt chứ không phải là một đối tượng giang hồ kiểu chợ búa ăn to nói lớn để thị uy người khác. Chính những tháng ngày được đồng chí Tình gần gũi, giáo dục, BHĐ bắt đầu hối cải về con đường tội lỗi của hắn, BHĐ bắt đầu xem đồng chí Tình như một người anh. Hắn đã lặp đi lặp lại một điều về cuộc đời hắn với đồng chí Tình là hắn chỉ ăn trộm chứ không phải "tướng cướp" như mọi người gọi.

Vụ cướp duy nhất mà hắn thực hiện là cướp vàng (chúng tôi sẽ phản ánh trong loạt bài này) ở biên giới và ngày hôm sau, 22-3-1980 bị bắt tại Long Xuyên. Hắn không hề thích cái "danh tiếng" mà giới giang hồ và cảnh sát chế độ cũ đã đặt cho hắn. Không hiểu vì sao những ngày cuối đời, BHĐ vẫn muốn "đính chính" về điều đó.

Có lẽ trong sâu thẳm tâm hồn, hắn vẫn còn một chút phần người ít ỏi mà hắn không muốn người đời nghĩ về mình là một tên tướng cướp hung ác. Chính vì những suy nghĩ như vậy, hắn đã thổ lộ ra hết câu chuyện về cuộc đời "hành tẩu giang hồ" của hắn cho đồng chí Tình biết. Và có lẽ, đến bây giờ, đồng chí Tình là người duy nhất biết trọn vẹn về cuộc đời của BHĐ một cách đầy đủ, mà ngay cả những người thân như cha mẹ, vợ con, đàn em và cả lực lượng cảnh sát của chế độ cũ và lực lượng công an chúng ta cũng chưa ai biết được. Những ngày sau cùng, BHĐ đã viết lại cuộc đời hắn bằng 17 trang viết tay khá chi tiết - bút tích duy nhất còn lại kể về cuộc đời thật của BHĐ.

Chúng tôi xin được thuật lại bút tích của BHĐ để bạn đọc có thể hiểu được phần nào về con người thật, tội lỗi thật sự của "tướng cướp Bạch Hải Đường"...

THEO ĐƯỜNG "BẦN CÙNG SINH ĐẠO TẶC"

Trước khi trở thành đối tượng giang hồ khét tiếng, Bạch Hải Đường (Nguyễn Ngọc Truyện) vốn là đứa trẻ có tuổi thơ đầy gian khó, lam lũ, nhưng rất hiếu thảo với cha mẹ, anh em (sau này y cũng sống rất có nghĩa, có tình với vợ con, bạn bè). Vì sao Bạch Hải Đường (BHĐ) lại nhanh chóng bước vào con đường tội lỗi? Sớm vào đời, sớm tiếp xúc với cuộc sống phồn hoa nơi phố thị? Hay chính sự bỏ mặc, thờ ơ của nhà cầm quyền chế độ cũ với những đối tượng như BHĐ đã tạo "điều kiện" cho y sớm trở thành tội phạm...?

"Trại tạm giam Công an tỉnh An Giang, phòng giam số 15, ngày... tháng... năm... Tôi tên là Nguyễn Ngọc Truyện, tự Bạch Hải Đường. Kính thưa chính quyền cách mạng, từ ngày bị bắt đến nay, thật tình tôi đã hiểu rõ tội lỗi của tôi nên thật thà khai báo hết, chỉ rõ những đồng bọn, không còn giấu giếm điều gì... Kính mong được Đảng, Nhà nước khoan hồng cho tội lỗi của tôi...". Khi biết sức khỏe kiệt quệ, bệnh tật không còn chống chọi được nữa, những nét chữ cuối cùng của Bạch Hải Đường đã viết như thế.

... Vào những năm 1950, nơi cái xóm nhà lụp xụp của thị xã Long Xuyên, anh Nguyễn Văn Của và chị Lê Thị Huê gặp và kết duyên vợ chồng. Cuộc sống vô cùng nghèo khó, cả hai đã lam lũ, quần quật lao động để chuẩn bị cho tương lai của một sinh linh bé nhỏ đang lớn dần trong bụng chị Huê. Anh Của nai lưng bốc vác, đẩy xe ở khu vực chợ Long Xuyên, bến xe, hay ai thuê bất cứ việc gì anh cũng lao vào làm để kiếm tiền. Chị Huê ngày ngày chầu chực bên cái thúng bánh mì với hy vọng có nhiều người qua đường ghé mua. Những đồng tiền ít ỏi kiếm được của anh chị là mồ hôi, nước mắt, là cuộc sống, hạnh phúc và hy vọng cho mai sau.

Giữa năm 1950, đứa con trai đầu lòng chào đời. Nó khôi ngôi, tuấn tú, trắng trẻo vô cùng. Anh Của, chị Huê vui òa nước mắt. Đứa bé càng làm cho anh Của quên đi cái vất vả, nhọc nhằn, cho anh thêm sức mạnh để đương đầu với đời. Thằng bé ấy được anh chị đặt tên là Nguyễn Ngọc Truyện. Ơn trời, Truyện mau ăn chóng lớn. Vợ chồng anh Của, họ hàng bên nội, bên ngoại ai nấy đều hạnh phúc vô cùng. Cuộc sống gia đình cứ lặng lẽ trôi qua trong căn nhà lá ọp ẹp, chật chội nhưng đầy hạnh phúc ấy. Rồi Truyện đã là anh của bốn đứa em gái. Hai vợ chồng quần quật lao động để nuôi cho được năm miệng ăn đang tuổi ăn tuổi lớn.

Truyện là con trai duy nhất, nên tất cả tương lai của các em, hy vọng vào sự đổi đời cho số phận nghèo khổ của gia đình đều được bố mẹ đặt tất cả vào Truyện. Dù thiếu thốn trăm bề, nhưng Truyện được bố mẹ cho đến trường như bao đứa trẻ cùng trang lứa. Hàng ngày, từ lớp học về, tiếng đánh vần i tờ của Truyện làm không khí gia đình càng ấm áp, hạnh phúc biết bao. Nhưng rồi, chỉ mới đến lớp bốn, cậu học trò này đã có biểu hiện lạ thường. Nó chán học, chán nhìn vào sách vở, nó chán cầm cây viết, chán ngồi nghiêm túc trong lớp nghe thầy cô giảng bài và cũng chán chạy lòng vòng trong sân trường chơi trò đuổi bắt với bạn học...

Anh Của, chị Huê khi biết tin nhà trường báo về là Truyện hay bỏ học, đi chơi với những nhóm trẻ con bên ngoài, họ đã đêm đêm lau nước mắt vì buồn. Bao nhiêu hy vọng, bấy nhiêu hy sinh của anh chị bây giờ chỉ thế thôi sao? Anh Của kêu Truyện lại ngồi khuyên bảo nhẹ nhàng, Truyện hứa là sẽ đi học. Nhưng rồi, cái lối sống tụ tập, lê la ở những nơi đông đúc, náo nhiệt của những đứa trẻ bụi đời đã hấp dẫn Truyện hơn những lời dạy của thầy cô trong trường. Truyện không đến lớp nữa. Anh Của nhiều đêm thức khuya hơn, tóc bạc nhiều hơn vì thằng con trai nối dõi tông đường mà anh và cha anh đã hy vọng. Mặt chị Huê cũng hằn thêm nhiều vết nhăn, bưng cái thúng bánh mì chị cảm thấy nặng nề hơn.

Truyện ngày càng cứng đầu, nó cứ lầm lỳ, ít nói, ít cười với cha mẹ, với các em. Nó cứ đi về một cách tự do, không giờ giấc, không cần xin phép ai. Những quán cà phê, những con hẻm có đá gà, đánh bạc, chơi bời... Truyện thường đến hơn. "... Tôi học đến lớp 4, lúc 15 tuổi thì nghỉ học, theo đám lưu manh tụ tập, chơi bời..." - Truyện đã kể về ngày vào đời của mình như thế.

Rồi để chứng minh mình là đứa trẻ biết tự lập, không cần học hành mà vẫn... sống, Truyện đã chấp nhận tìm cho mình cái bao lác và cây sắt uốn cong một đầu. Truyện gia nhập đám trẻ sống bằng nghề lượm ve chai khắp khu chợ, bến đò, bến xe, bến phà, hàng quán...; từ Long Xuyên đến Bình Thủy (một xã nay thuộc huyện Châu Phú - An Giang). Vừa lân la lượm ve chai bán cho các chủ vựa kiếm tiền xài, vừa ăn ngủ vật vờ bất cứ đâu, cứ như là trẻ lang thang vậy. Có khi, Truyện xin được vào bốc vác cho chủ vựa ve chai, nhưng có lẽ cũng vì tính tình ngông nghênh nên họ sớm cho Truyện thôi việc.

Năm Truyện 16 tuổi, sắp trở thành gã thanh niên thì ông Của bắt đầu cái tuổi trung niên, yếu hẳn đi vì bệnh tật. Nhưng lúc đó, ông cũng phải đu mình vắt vẻo bên cửa những chuyến xe đò từ Long Xuyên đi Sài Gòn để kiếm sống. Cái nghề làm lơ xe của bố có vẻ lại thích hợp với Truyện. Ông Của thuyết phục Truyện bỏ cái nghề lượm ve chai, tụ tập ăn chơi để theo ông lao động kiếm sống, để còn phụ cho cha mẹ nuôi bốn đứa em gái đang xếp hàng chờ ăn, chờ mặc. Nghe xong lời phân tích của bố, lần đầu tiên sau nhiều năm bỏ học, Truyện đã nghe lời bố. Cần nói cho rõ, từ trước đến nay, nhiều sách truyện, phim ảnh đều cho rằng ông Của, cha của BHĐ là một tướng cướp, rằng BHĐ đã "nối nghiệp" cha là hoàn toàn không chính xác. Theo tất cả tài liệu mà chúng tôi có thì ông Của là một người có nghề nghiệp như trên, không phải là một tướng cướp.

Truyện bắt đầu lênh đênh trên những chuyến xe đò cùa hãng xe Tam Hữu (Long Xuyên) chạy từ Long Xuyên về Sài Gòn. Có lẽ đây là một trong những ngã rẽ cuộc đời chàng thiếu niên Nguyễn Ngọc Truyện. Ông Của đâu ngờ khi ông muốn đứa con trai có nghề nghiệp đàng hoàng thì môi trường làm việc ấy đã khiến cho Truyện nghĩ khác, làm khác. Bôn ba trên những chuyến xe, vào ra bến xe, bến phà, chợ búa, từ Long Xuyên đến Sài Gòn, Truyện đều tiếp xúc, đều chứng kiến quá nhiều "anh chị", đại ca ở những nơi như thế. Cái cảnh những đại ca, "cai" bến trong bến xe, bến đỗ dọc đường, quán cơm, hù dọa, thu tiền "bến", móc túi trấn lột trắng trợn các chủ xe, tài xế, và cả hành khách ngày ngày đập vào mắt Truyện. Chính Truyện cũng ngày ngày phải nhảy xuống xe, khúm núm trước mặt các "cai" bến để đưa tiền "hụi" cho chủ xe hàng ngày. Tất cả làm cho Truyện trở nên lỳ lợm, oán hận, nuốt sự tức giận vào lòng. Và Truyện nghĩ, cần phải "làm cái gì đó" để chống trả lại sự ức hiếp của đám lưu manh có ở khắp nơi, dọc con đường mà hàng ngày Truyện phải đi qua. Máu anh hùng, lòng tự ái, tự trọng cứ lớn dần cùng với sự bốc đồng trong chàng trai trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn. Truyện đã tìm đến những trang sách, những bộ phim bạo lực, võ thuật để học hỏi các bậc tiền bối trong đó. Rồi truyện đến một võ đường ở Thốt Nốt (nay là Cần Thơ, hồi đó vẫn thuộc An Giang - N.V) xin vào làm đệ tử. Nhưng không phải dễ dàng được học võ. Truyện đã từng kể với một cán bộ Ban chấp pháp của Ty An ninh Long Châu Hà (năm 1975) rằng thầy dạy võ ở võ đường khi đó đã từ chối nhận Truyện. Nhưng vì lòng kiên trì đeo bám xin học, vị sư phụ kia cũng miễn cưỡng nhận. Nhưng trước khi nhận, thầy này đã nói với Truyện:

- Ta dạy võ cho con rồi có ngày con sẽ "phản" lại ta thôi!

Có lẽ vị sư phụ muốn nói đến sự "phản" lại của võ sinh đối với môn phái, khi ông nhận ra trong ánh mắt của cậu thanh niên ẩn chứa quá nhiều thù hận, không lương thiện. Trong khi cái đạo cao quý nhất của người học võ là để rèn luyện sức khỏe, để giúp dân, giúp nước và làm việc nghĩa chứ không phải "phản" là đánh lại thầy. Nếu những lời tâm sự của BHĐ đúng thì sư phụ của võ đường năm xưa đã không sai, nếu ông biết được quá trình phạm tội của đệ tử sau này ghê gớm đến nhường nào. Nguyễn Ngọc Truyện làm lơ xe được khoảng ba năm. Ba năm ấy như là một "trường đời" khủng khiếp đã dạy cho Truyện một bản tính lạnh lùng, chịu đựng, liều lĩnh, bất cần. Nhưng quan trọng nhất, khi đã 17 tuổi, Truyện vẫn là một người lương thiện.

Bước sang tuổi 18 (có tài liệu ghi 19), Nguyễn Ngọc Truyện trở thành chàng thanh niên mạnh khỏe, cao ráo, đẹp trai, lanh lợi, còn người đàn bà đầu tiên trong đời là Hồ Thị Lãnh. Đây là người vợ đầu tiên của BHĐ. Bà Lãnh đã sinh cho Truyện hai đứa con trai kháu khỉnh. Truyện theo về sống ở quê vợ tại Thốt Nốt. Ở đó, vừa trốn quân dịch, chạy xe lôi kiếm tiền nuôi vợ con. Truyện lúc đó vẫn là người cha, người chồng có trách nhiệm, chăm lo gia đình. Nhìn hai đứa con trai lớn lên, vợ chồng Truyện rất hạnh phúc. Nhưng rồi nghề chạy xe lôi của Truyện không đủ nuôi gia đình. Con cái lại đau lên ốm xuống. Cứ mỗi lần con ốm, Truyện bỏ việc, bế con vào bệnh viện. Nhưng rồi bao nhiêu lần phải bế con về nhà nằm chờ... hết bệnh, vì không có tiền để trả viện phí. Ôm con trên tay, nhìn cảnh đời ngang trái vì con nhà người khác lại được nằm viện, được bác sĩ chăm sóc, Truyện càng thấm thía nỗi nhục của cái sự nghèo khó. Truyện đã "nếm" mùi khổ sở của một kẻ sống đầu đường xó chợ, bị những tên anh chị khắp Long Xuyên, Sài Gòn, Sa Đéc, Cần Thơ bắt nạt, coi thường... Truyện vẫn chịu đựng được. Nhưng thấy con mình bị đối xử như thế, Truyện không cam lòng. Tự đáy lòng của một người cha, Truyện thầm nghĩ phải để con mình được như những đứa trẻ khác. Truyện đưa vợ con quay về Long Xuyên sống và vẫn thuê một chiếc xe lôi để chạy kiếm tiền.

Khoảng năm 1970 - 1971, Truyện kết thân với những đứa bạn tại Long Xuyên như Nguyễn Văn Năng, Sơn, Tâm, Trung, Triệu... Đứa nào cũng nghề nghiệp bấp bênh. Cuộc sống đã quá đỗi cùng cực. Truyện và những đứa bạn ngày ngày chứng kiến cảnh sống giàu có, xa hoa của một tầng lớp khác tại Long Xuyên. Những bộ áo quần, những chiếc xe gắn máy sang trọng, những chiếc tivi, máy nghe nhạc... của những người giàu có cứ lồ lộ như một giấc mơ, một sự thách thức đối với Truyện, Năng, Tâm, Sơn... Tối tối về nhà, nhìn cảnh con cái nằm co quắp, nheo nhóc, áo quần nhem nhuốc, màn che muỗi cũng không đủ..., sự thôi thúc bước chân vào con đường tội lỗi càng lớn lên trong Truyện. "Cho đến một ngày đầu năm 1971, đứa con đầu đau nặng, không có tiền mua thuốc, tôi phải trốn quân dịch nên không chạy xe lôi được nữa, tìm chỗ làm ở đâu cũng không được, quá cùng đường, tôi quyết định đi lấy trộm xe máy người ta dựng ngoài đường để bán lấy tiền..." - Bạch Hải Đường nói về ngày đầu tiên bước vào "nghề" bất lương như thế.

Những tháng "ra quân" đầu tiên của nhóm tội phạm này được BHĐ kể lại: "Đầu năm 1971, tôi và tên Tâm vô nhà của người Mỹ tại Long Xuyên tám lần, lấy được năm cái tivi, năm máy thâu băng, ba cái radio, ba máy ảnh, bốn thùng rượu, hai thùng thuốc lá Mỹ. Số tiền bán được khoảng 300 ngàn. Tháng tư năm đó, tôi và tên Năng lấy được bảy chiếc xe máy của người dân để ngoài đường, bán được mỗi chiếc từ 20 đến 25 ngàn đồng. Qua tháng 5-1971, tôi và Năng lấy được có 20 xe máy... Qua tháng 6-1971 bị chiến dịch truy quét, Tâm bị bắt. Tôi và Năng, Trung tạm thời lánh nạn một tháng. Qua tháng 7-1971, mấy đứa tôi lại đi lấy đồ người khác..." - BHĐ nhớ lại "thành tích" những ngày đầu y và đồng bọn "vào nghề" như thế.

Trong vòng ba tháng, BHĐ và đồng bọn đã gây ra một loạt vụ án, lấy được một số lớn tài sản trong thị xã Long Xuyên. Những năm sau đó, BHĐ đã gây ra bao nhiêu vụ án, lấy được bao nhiêu tài sản, đến nay vẫn là một dấu hỏi. BHĐ chỉ khai "sơ sơ" trong hai năm, riêng nhà của chuyên gia, cố vấn nước ngoài cho chính quyền cũ tại Long Xuyên, y đã đột nhập hơn bốn mươi lần. Trong đó có nhà của cảnh sát, bác sĩ, sĩ quan pháo binh, thiết giáp, nhà của phi công, dân biểu hạ viện, căn cứ quân sự, kho xăng..., những nơi mà điều kiện về an ninh vô cùng nghiêm ngặt.

NHÀ CÓ LÍNH GÁC VẪN ĐỘT NHẬP DỄ DÀNG

Trong bản tự khai của mình, Bạch Hải Đường (BHĐ) "tổng kết" hơn 40 vụ đột nhập nhà của chính trị gia, cố vấn quân sự, ngoại giao, cảnh sát, quân cảnh của chế độ cũ... Vì sao những căn nhà vốn rất kiên cố và hầu hết có lính canh gác 24/24, nhưng BHĐ vẫn cứ "vào" rất "ngọt" và chưa bao giờ bị phát hiện? Có những cố vấn người nước ngoài phải dọn nhà đi chỗ khác vì BHĐ cứ vào "thăm" hoài. Đáng ngạc nhiên là ba lần BHĐ bị bắt trước năm 1975 chỉ là vì... ăn cắp xe đạp.

"Trong thời gian đi lấy trộm đồ, tôi toàn vô nhà của người giàu có, nhà của người nước ngoài, nhất là người Mỹ" - đó là những mục tiêu mà BHĐ nhắm tới. Cho dù những căn nhà ấy đều được canh phòng cẩn mật. Vào "thăm" nhà của những đối tượng này nhiều đến nỗi BHĐ "thuộc" luôn những gia trang kín cổng cao tường ở Long Xuyên. Tòa nhà bề thế thuộc sở hữu của một bác sĩ có chức vị và có nhiều người nước ngoài trú ngụ, làm việc nên được cảnh sát canh giữ ngày đêm. Nhưng đối với BHĐ thì có vẻ lính canh đều... như mù. "Một lần tôi vào nhà ông chủ Chuẩn ở gần chùa Bình An, là nhà của bác sĩ ở. Do bên dưới có lính canh nên tôi leo lên vách tường nhà chùa rồi leo qua nóc nhà của bác sĩ Chuẩn, "trổ" mái nhà chui xuống ngay phòng của một bác sĩ người Úc đang ngủ" - BHĐ đã "né" lính canh đu người như sóc từ tường lên mái nhà chùa. Từ mái chùa bò qua nhà của bác sĩ. Sau đó, y khoét mái nhà rồi chui vào phòng một bác sĩ người Úc. Trong căn phòng chật hẹp, BHĐ đã "dọn" quần áo, đồng hồ đeo tay, một cái rương lớn, quạt máy, máy cassette (BHĐ gọi là máy thâu băng - NV)... ra khỏi phòng và chuyển cho Năng, nhưng ông bác sĩ Tây vẫn rất ngon giấc. Mãi sáng hôm sau thức dậy, nhìn mái nhà có lỗ thủng, bác sĩ này chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Chủ nhà đã huy động lực lựõng để tăng cường công tác bảo vệ an toàn cho khu nhà. Nhưng đều vô ích. Chỉ một tuần sau, vì quá "kẹt" tiền để ăn chơi, BHĐ rủ tên Năng đi "dạo" quanh khu nhà rồi y quyết định "viếng thăm" lần nữa. "Một lần sau đó, tôi lại vào nhà này. Nhưng vào phòng của một bác sĩ người Mỹ. Tôi lấy quần áo, gương soi, máy thâu băng, tiền đôla... Tôi nhìn thấy khẩu súng của ông này, nhưng tôi không lấy súng" - BHĐ kể về lần thứ hai trong một tuần y đột nhập nhà ông Chuẩn. Nhân viên, bác sĩ làm việc trong tòa nhà này sau đó đã dọn đi vì không tin cảnh sát sẽ đảm bảo cho tài sản của họ được an toàn. Có người còn nghi ngờ hai vụ mất trộm do nội bộ thực hiện, bởi lúc nào lính cũng gác rất chặt ở cửa.

Một căn nhà khác bị BHĐ "thăm" thường xuyên nên những người đến ở cuối cùng cũng phải cuốn gói đi chỗ khác. Đó là nhà ông Nguyễn Đắc Dần, cậu ruột của BHĐ. BHĐ gọi là cậu Bảy. Nhà cậu Bảy ở đường Gia Long, thị xã Long Xuyên, cho mấy kỹ sư người Mỹ thuê. Một đêm BHĐ "chui" vào nhà này qua cửa sổ. Vào phòng thấy hai người Mỹ đang ngủ say sưa. BHĐ tha hồ "dọn" đồ. Tối hôm đó cũng là lầu đầu tiên trong đời, BHĐ được "ở" trong căn phòng có máy lạnh, rất mát mẻ. "Phòng có máy lạnh rất mát, không có mùng. Tôi đến gần bên họ rất "êm" nên hai người đều không biết. Tôi lấy hết quần áo, hai cái rương lớn, máy cassette..." - BHĐ kể về cái lần đầu tiên đi ăm trộm mà được ngồi phòng máy lạnh một lúc. Sau khi ra khỏi phòng đó, BHĐ còn lì lợm, tiếp tục xuống nhà bếp kiếm đồ ăn (BHĐ có thói quen là đi ăn trộm thường tìm đồ ăn để trong tủ lạnh ăn no nê rồi mới đi - NV). "Tiếp đó, tôi đi vào nhà bếp lấy nồi niêu, chảo, chén bát. Tôi mở tủ lạnh thấy cục thịt đã nấu chín, tôi lấy ăn rất là ngon, ăn xong tôi mới đi. Về nhà, tôi lục đồ ra thì phát hiện có cả tiền đôla Mỹ. Tôi mang hết đồ đạc bán cho vợ chồng Ba Chuột, còn giấy tờ tùy thân tôi đã mang trả lại cho hai người Mỹ kia. Nhưng sau đó mấy ngày, hai người Mỹ sợ quá trả nhà đi chỗ khác ở" - BHĐ kể về thói quen lì lợm của y.

Vài tháng sau, có hai người Nhật đến mướn nhà trên để ở. Nhưng BHĐ lại đột nhập: "Tôi lại tiếp tục cạy cửa vào nhà trên để lấy của hai người Nhật một bộ đồ, một cái rương, một máy chụp hình, một máy cassette. Sau đó, hai ông người Nhật này cũng trả nhà lại nhà cho cậu Bảy, không dám ở nữa".

Trong một lần khác, BHĐ lại ngông nghênh quá mức khi vào nhà một nữ bác sĩ lấy đồ, đưa đồ ra ngoài rồi y lại vào tìm chìa khóa nhà để mở két sắt. "Tôi vào căn nhà lầu ở góc đường ngã tư Xã Bổn, là nhà một bác sĩ nữ. Tôi cũng leo từ nóc nhà "trổ" mái chui vào. Sau khi lấy được áo quần, máy thu băng, máy chụp hình... bỏ vào bao rồi chuyền ra ngoài cho Năng. Tôi quay vào nhà tìm chìa khóa để mở két sắt lấy tiền xài. Nhưng chưa tìm ra chìa khóa thì một ông người Mỹ khác phát hiện và đã bắn tôi một phát nhưng không trúng. Tôi vẫn cố vác bao đồ bỏ chạy, còn tiền thì chưa tìm được chìa khóa để mở tủ" - đó là lần may mắn thoát chết của BHĐ. Nếu hôm đó, viên đạn trúng mục tiêu thì cuộc đời và hỗn danh "tướng cướp Bạch Hải Đường" đã không có!

Không chỉ vào những căn nhà của chuyên gia, bác sĩ ngoài phố xá, BHĐ còn có thói quen mạo hiểm là vào những khu vực căn cứ, cư xá của lính chế độ cũ. Tòa nhà lầu nằm trong khu cư xá của lính Mỹ ở trước bệnh viện Long Xuyên lúc nào cũng có lính gác rất chặt, những người ở trong đó đều có tiêu chuẩn "mang súng ngắn". Nhưng BHĐ vẫn cứ thấy "thích" vào. Hôm đó, BHĐ, Năng và Triệu cùng đi. Khi đến gần khu nhà, BHĐ ra hiệu cho Triệu, Năng ở ngoài chờ, còn y cầm kềm cắt lưới rào phía sau nhà rồi leo lên theo vách, nhẹ như con thằn lằn. Y leo lên mái nhà rồi mới "trổ" nóc, chui vào phòng một thiếu tá quân cảnh người Mỹ đang ngon giấc. BHĐ "dọn" hết quần áo, máy chụp hình, tiền bạc và một cái rương đưa ra ngoài cho tên Năng giữ. "Sau khi mở rương ra, tôi thấy hình của gia đình người Mỹ kia và xem giấy tờ mới biết ông ta là một thiếu tá quân đội của chế độ cũ" - BHĐ nói về lý do sau khi vào nhà một thiếu tá.

Sau đó vài tuần, BHĐ còn thấy một nơi khác có đồ đạc mà y "cần" phải vào lấy. BHĐ và hai tên Năng, Triệu cùng đến căn cứ hải quân ở gần kho xăng Quản Trung Hòa. BHĐ cắt hàng rào thép gai chui vào từ phía sau. Năng và Triệu ở bên ngoài chờ.

"Tôi vào một căn nhà trong căn cứ lấy được rất nhiều quần áo, máy thu băng, đồng hồ, máy may mới, tiền đôla... Toàn bộ đồ đạc lần này tôi lấy được phải chất đầy hai xe lôi để chở về. Lần này tôi cũng thấy rất nhiều súng nhưng tôi không lấy súng" - một căn cứ quân sự đã bị BHĐ "trêu ngươi" như thế.

"Mấy ngày sau, tôi đến căn cứ Mỹ phía sau ngân hàng Tín Nghĩa, vào nhà một sĩ quan lấy được một tivi, quần áo, ba cái gương, một ít tiền đôla Mỹ. Tôi tiếp tục leo lên nhà lầu kế khách sạn Bình Dân, do mấy người Phi Luật Tân ở. Tôi lấy được hai cái rương, một bao quần áo, năm cây thuốc lá, hai cục thịt bự trong tủ lạnh. Sau đó mang về nhà bán chia nhau xài. Tổng cộng tôi đã lấy đồ nhà người Mỹ khoảng 40 vụ. Tất cả đều có tên Năng và Triệu tham gia..." - BHĐ tiếp tục kể về thành tích của y.

Không chỉ vào nhà của những đại gia, sĩ quan ở Long Xuyên, mà mỗi lần đi thăm "bạn bè" ở tỉnh nào đó, đêm đến, BHĐ cũng "tranh thủ" làm vài vụ. Trong một lần qua nhà tên Phước Hùng ở Rạch Giá, Kiên Giang, BHĐ cũng đã vào nhà người nước ngoài hai lần. Một lần vào nhà của người Mỹ, y lấy được nhiều đồ đạc, trong đó có một chiếc đồng hồ Omega và khoảng 1.000 đô la Mỹ, 300 ngàn tiền Sài Gòn. Dù lượng tài sản lấy được đêm đó như thế nhưng BHĐ vẫn không dừng lại mà tiếp tục lẻn vào nhà của một người Hoa để... kiếm thêm thì bị phát hiện. Người nhà này tri hô, BHĐ bỏ chạy bán sống bán chết. BHĐ nói: "Bị bể nên tôi không ở Rạch Giá nữa mà quay về lại Long Xuyên làm ăn".

Các vụ đột nhập của BHĐ trở thành đề tài bàn tán trong dư luận hồi đó, có khi được thêu dệt thành chuyện ly kỳ. "Tôi qua Cần Thơ, ở lại nhà của tên Phùng và Việt. Tôi và tên Việt đến khu 20 lô nhà của người Mỹ ở. Việt ở ngoài, tôi cắt kẽm gai chui vào lấy một bao đồ, một cái rương, máy chụp hình, tivi nhỏ, và một số tiền rồi... ra". Đột nhập xong khu nhà này, BHĐ lại đến một căn "nhà lầu" ở Cầu Đôi mới xây xong, rất bề thế, chắc chắn. Theo mô tả của BHĐ thì đó là: "Nhà của một trung tá người Mỹ. Tôi leo lên lầu nhà này thì thấy một chiếc trực thăng đậu trên đó. Tôi có leo vào trực thăng kiếm đồ nhưng chỉ lấy được một nón phi công, một đôi bao tay, một bao đồ và một xấp giấy tờ. Tôi mang giấy tờ ra xem thì mới biết đó là nhà của trung tá không quân". Khi thông tin vụ đột nhập này được tiết lộ ra ngoài, lực lượng quân cảnh, cảnh sát chế độ cũ lại được một phen... náo loạn vì chiến dịch truy bắt kẻ đột nhập.

Có tài liệu đã viết sở dĩ BHĐ "vào" nhà của phi công này là vì có một lời thách thức từ nhóm giang hồ ở Cần Thơ. Nếu ai vào được nhà của phi công trên, vào được máy bay, mang được cả nón phi công ra thì sẽ được tất cả giới giang hồ ở Cần Thơ tôn làm "đại ca". BHĐ khi nghe được lời thách thức trên đã nổi máu "anh hùng" và chứng tỏ tài "xuất quỷ nhập thần" của y. Cho nên, dù biết cái nón phi công không có giá trị như những tài sản khác (vì bán đâu ai dám mua) nhưng BHĐ đã lấy cả nón và bao tay trên chiếc trực thăng này. Không biết lý do thật sự là thế nào, nhưng việc BHĐ đột nhập vào nhà trung tá không quân và sau đó là những vụ đột nhập vào nhà của dân biểu Lê Phước Sang, đại úy Triệu - chỉ huy phó lực lượng cảnh sát chế độ cũ tại tại Long Xuyên đã đưa Bạch Hải Đường trở thành một cái tên đáng sợ với bất cứ ai...

Những hình xăm trên người Bạch Hải Đường nói gì ?

(ĐSCT) Như hầu hết các tay giang hồ cộm cán, Bạch Hải Đường (BHĐ) thích xăm mình để khẳng định số má. Nhìn dưới góc độ phân tâm học, đó cũng là tâm thế tự tôn để cố vượt qua cái mặc cảm tự ty trong suốt quãng đời nghèo khó của BHĐ. Theo tài liệu còn lưu giữ của các cơ quan chức năng và các nhân chứng, trên thân thể của BHĐ chi chít hình xăm và các câu thơ. Gã "siêu tội phạm" sống ngoài vòng pháp luật tưởng chừng không biết sợ ai, lại phải nhiều lần khóc vì...hận tình! Mỗi mối tình đi qua trong cay đắng, mỗi ước mơ muốn vượt lên thân phận tội lỗi, BHĐ lại "khắc" trên da thịt mình.

Kể từ tháng 7-1980, khi BHĐ bị Đội trọng án Phòng Cảnh sát hình sự (Công an tỉnh An Giang) bắt giữ, đưa về Trại tạm giam; ngoài cán bộ quản giáo, có một người hàng ngày đến lấy lời khai, khai thác BHĐ nhằm truy tìm những đồng bọn của y. Đã hiểu rõ tên tội phạm rất nguy hiểm này, lãnh đạo Phòng Cảnh sát hình sự lúc đó đưa người vào lấy lời khai của BHĐ cũng phải cân nhắc. Một trong những đồng chí có "nghề" nhất được giao nhiệm vụ để đề phòng BHĐ chống trả, tháo chạy. Được tin tưởng lựa chọn là Trương Huy Hoàng (hiện là thiếu tá, Đội trưởng Đội trọng án - Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội Công an tỉnh An Giang, người đã bắt được tên cướp đường sông nguy hiểm Đặng Văn Hiếu được chúng tôi đề cập trong loạt bài 2.000 ngày theo dấu tội phạm đã đăng trên Báo CATP - NV). Đồng chí Hoàng lúc đó là một sĩ quan có món võ độc chiêu để bắt cướp bằng cách "khóa" tay nên hầu như đối tượng hình sự nào cũng phải thúc thủ khi đối mặt

Công việc hàng ngày của đồng chí Hoàng là vào phòng giam BHĐ để vừa lấy lời khai, vừa "canh" cho các cán bộ khác chăm sóc vết thương cho y (bị thượng úy Phạm Thanh Sơn bắn vào bắp đùi - NV). Đồng chí Hoàng kể lại: Sau khi Công an An Giang bắt được BHĐ, công an các tỉnh đều cho cán bộ đến làm việc, lấy lời khai, đối chiếu các vụ án, nạn nhân để xác định chính xác những vụ án do BHĐ gây ra. Vì BHĐ đã gây án ở nhiều tỉnh, với nhiều nạn nhân.

Đồng chí Hoàng là một trong những cán bộ công an có thời gian giáo dục, uốn nắn BHĐ những ngày cuối đời. "BHĐ đúng là một đối tượng giang hồ "anh chị" thứ thiệt. Y ăn nói nhỏ nhẹ, lễ phép, kiệm lời và thuộc típ người thông minh, chứ không phải dạng "đầu gấu" bặm trợn bình thường. Có lẽ vì phong cách như thế nên trước giải phóng, lực lượng cảnh sát chế độ cũ rất ít để ý tới tội ác của BHĐ, nên y tung hoành rất lâu mà không bị bắt" - đồng chí Trương Huy Hoàng tâm sự với chúng tôi vào đầu tháng 9-2009.

Vì gần gũi thường xuyên với BHĐ nên đồng chí Hoàng là người duy nhất đã "đọc" và nhớ rất lâu những hình, chữ được BHĐ "in" lên người y. BHĐ cũng đã tâm sự với đồng chí về nội dung, ý nghĩa của từng hình xăm mà y đã "đóng" lên cơ thể mình.

Đầu tiên là hình xăm trên ngực của BHĐ. Hình xăm này có lẽ liên quan đến bản lý lịch trích ngang của BHĐ. Trong tất cả bản lý lịch, BHĐ khai y theo đạo Phật. Dù là một kẻ cùng đường, lao vào kiếp sống tội lỗi, nhưng BHĐ luôn khắc ghi trong lòng mình là một phật tử nên trên ngực BHĐ xăm hình Đức Phật. Điều này liên quan gì đến quá trình phạm tội của BHĐ? Trong tất cả các tài liệu mà chúng tôi thu thập được, BHĐ đều cho rằng y chỉ thực hiện một vụ cướp vàng tại biên giới vào năm 1980, ngoài ra y chỉ trộm tài sản đem bán lấy tiền tiêu xài chứ không bao giờ đe doạ, giết người, hãm hiếp phụ nữ... "Nhiều đối tượng lâu nay gây án đã "mạo danh" Bạch Hải Đường. Chứ thực sự tôi chưa bao giờ bắn giết ai cả, tôi không biết những vụ án đó xảy ra khi nào. Nếu tôi nói sai tôi xin chịu án tử hình" - trong một bản khai BHĐ đã nói như thế. Khi cơ quan điều tra bắt được BHĐ, xác minh hầu hết những vụ án cướp của, giết người đều không có bàn tay của BHĐ. Cho đến khi BHĐ qua đời, hồ sơ của cơ quan công an cũng không tìm ra người bị hại nào là nạn nhân bị trấn lột, cướp, giết, hiếp... bởi BHĐ.

Phía trên hình Đức Phật là dòng chữ chạy vòng cung "Phụ mẫu tri ân". Như chúng tôi đã nói, BHĐ vốn có hiếu, sống nặng nghĩa nặng tình với những người thân yêu của y. Nhất là với cha mẹ.

Trong quá trình tìm hiểu, thu thập tài liệu thực hiện loạt bài này, chúng tôi đã gặp nhiều cán bộ trong lực lượng công an, quân đội, những người dân đang sống tại khu vực mà BHĐ từng sống. Tất cả đều cho rằng, BHĐ rất có hiếu với mẹ (vì bố mất sớm nên ít ai chứng kiến thái độ của BHĐ với bố thế nào). BHĐ từ lúc còn niên thiếu, bỏ học, đi lang thang, nhưng luôn về thăm mẹ. Sau này, khi trở thành đàn anh của một nhóm tội phạm trộm cắp trong thời chế độ cũ, BHĐ phải thường xuyên di chuyển địa bàn, bị bắt bớ, giam cầm, trốn quân dịch hay trốn truy nã... nhưng BHĐ đều tìm cách về nhà để thăm mẹ, lo cho mẹ từng tấm áo, cái mền, bữa cơm. Đó cũng là lý do y xăm "Xa quê hương nhớ mẹ hiền" (trên bắp chân). Dù chỉ là những lần thăm viếng vội vàng trong đêm. Nhiều lần trong đời, BHĐ đã phải xa mẹ. Mẹ một nơi, con một nơi, những khi có điều kiện là BHĐ về với mẹ. Trong bản cung của BHĐ, có nhiều đoạn khai rằng, trước khi đi đâu đó một thời gian dài, BHĐ đều vượt từ tỉnh này qua tỉnh khác để về chơi với mẹ một lúc cho đỡ nhớ mẹ (và có lẽ vì sự liều lĩnh, y không biết chết sống thế nào nên thường ở chơi với mẹ như chia tay trước khi lao vào một phi vụ mới - NV). Lúc trong tù, BHĐ từng mơ thấy mẹ về báo mộng và y đã tính vượt trại vì lý do đó.

Tại Long Xuyên, căn nhà ở hẻm Ba Lâu (khu phố 4, đường Thoại Ngọc Hầu, phường Mỹ Long, thành phố Long Xuyên) mà BHĐ đã thuê cho mẹ ở, hiện vẫn còn khá nguyên vẹn như cũ. Chủ nhà là bà Bé, năm nay đã 88 tuổi, vẫn nhớ khá rõ về gã thanh niên Nguyễn Ngọc Truyện đã thuê nhà của bà nhiều năm liền từ trước giải phóng cho đến sau ngày y bị bắt. Bà không hề biết người thanh niên đang thuê nhà của bà có cái "danh" là Bạch Hải Đường, càng không biết đó là một tên tội phạm. Bà nhớ mang máng: "Mỗi tháng cậu ấy trả tôi bảy đến mười ngàn tiền nhà. Cậu ấy hay về chăm sóc mẹ và vợ, thường thì về buổi tối. Ban ngày ít thấy ở nhà".

BHĐ sớm lao vào đường lầm lỗi, sớm chạy theo lối sống ăn chơi xa hoa và cũng sớm nếm mùi cay đắng, tủi nhục mỗi khi... rỗng túi. Suốt gần chục năm "hành nghề", BHĐ cũng như nhiều tên gian hồ khác, luôn muốn trở thành một bậc đàn anh thực thụ trong giới này, muốn được đồng bọn tung hô, kính trọng. Ảo mộng ấy cùng với mơ ước về một chốn dung thân đã thôi thúc BHĐ khắc hình con đại bàng xòe hai cánh đạp trên một quả địa cầu, có mặt biển và dòng chữ "Vượt trùng dương ra hải đảo" sau lưng. Tuy nhiên, để "vượt trùng dương" như BHĐ mong muốn đâu phải dễ, đâu phải bằng cái nghề bất lương của y. Để có những người thân yêu, huynh đệ thực thụ bên cuộc đời cũng không dễ. BHĐ sớm nhận ra rằng, con người luôn thay đổi, nghĩa tình huynh - đệ, mà người ta thể hiện với nhau bên ngoài đôi khi chỉ là sự giả tạo, lừa dối nhau, nịnh bợ nhau lúc cần thiết. Đó là điều mà người xưa đã đúc kết "còn bạc còn tiền còn đệ tử - hết cơm hết gạo hết ông tôi". BHĐ muốn khắc ghi điều mà y nếm trải trong quá trình phạm tội lên người. Hai bên hông, một bên khắc dòng chữ "Tiền đồng tịch kim bằng cộng lạc", một bên là "Hậu lâm nguy - bất kiến đệ huynh" (tạm dịch: lúc đầu là anh em chia ngọt xẻ bùi, lúc lâm nguy anh em thân thiết cũng không muốn gặp). BHĐ rất tình nghĩa với huynh đệ giang hồ, là người luôn muốn được sống với "Kiếp giang hồ tìm bạn bốn phương" (vết xăm bên cánh tay trái của BHĐ - NV). Bằng nghề bất lương, BHĐ đã kiếm được rất nhiều tiền, tiêu xài thoải mái. Nhưng khi gặp vận đen, BHĐ phải sống với một cảm giác vô cùng khổ sở - cảm giác bị những người mình từng tin tưởng phụ bạc! Vì thế y đã "đóng" lên cánh tay phải một câu hỏi: "Tạo hóa ơi bao giờ con hết khổ?".

Cái khổ lớn nhất của BHĐ có lẽ là... đàn bà. Những người đàn bà trong cuộc đời y, dù có yêu, có thương y đến bao nhiêu đi nữa, thì lối sống bất cần, buông thả, trăng hoa của BHĐ cũng khiến họ bất mãn. Như chúng tôi đã đề cập trong bài Bạch Hải Đường "hận kẻ bạc tình" trên Đặc san CATP ra thứ sáu tuần trước, BHĐ là một kẻ si tình, đa tình và... lụy tình. Vì tình, y có thể đặt tất cả cuộc đời, tính mạng của mình vào đấy. Nhưng rồi những người phụ nữ ấy lần lượt ra đi, thậm chí tìm cách trả thù BHĐ. Những ngày cuối đời, không một người phụ nữ nào ở bên cạnh y. Thấm thía cay đắng, BHĐ đã "vẽ" vào bụng dưới của mình hình một cô gái lõa thể và dòng chữ "Thương người chung thủy - hận kẻ bạc tình...

NHỜ LỆNH TRUY NÃ THÀNH... BẠCH HẢI ĐƯỜNG

Liên tiếp trong tháng 4 và tháng 5-1974, những tờ báo của Sài Gòn đưa tin sốt dẻo về việc nhà của Lê Phước S. - dân biểu đại diện nhóm Bảo an đoàn trong quốc hội của chế độ cũ và nhà của đại úy Triệu - phó chỉ huy cảnh sát An Giang của chế độ cũ bị kẻ gian đột nhập lấy đồ đạc và vũ khí. Đối với giới chức của chế độ cũ và người dân, điều đó là một sự kiện bất ngờ về công tác bảo đảm an ninh trật tự. Bởi nhà của những người này luôn có lực lượng cảnh sát, bảo an bảo vệ hết sức nghiêm ngặt 24/24 giờ. Hai vụ đột nhập đã làm cái tên Bạch Hải Đường (BHĐ) xuất hiện...

Theo biên bản hỏi cung của cán bộ Ban chấp pháp thuộc Ty an ninh tỉnh Long Châu Hà (An Giang lúc đó vẫn còn là tỉnh Long Châu Hà, Cộng hòa miền Nam Việt Nam - sau bầu cử thống nhất đất nước vào năm 1976 mới đổi tên thành tỉnh An Giang) ngày 7-7-1975 và ngày 10-7-1975 (21 ngày trước khi BHĐ vượt trại), BHĐ đã khai rất rõ về hai vụ đột nhập và nhà của hai nhân vật cộm cán trong chính quyền chế độ cũ. Thế nhưng, chi tiết về sự kiện xảy ra sau đó đã được y giấu kín. Mãi đến bảy năm sau, y mới thổ lộ trong bản tự khai của mình.

BHĐ khai: "Tháng 3-1974, tôi và Năng (Nguyễn Văn Năng - một đối tượng "chung vai sát cánh" với BHĐ gần như suốt quá trình phạm tội - NV)), cùng đến nhà dân biểu Dương Minh Q. để lấy trộm. Khi chúng tôi vào tưởng là do Mỹ đang thuê. Nhưng lúc đó, Lê Phước S. đang ở. Tôi leo theo ống nuớc chui vào nhà, lấy được một cái túi. Khi về nhà mở túi ra xem thì phát hiện trong đó có hai cây súng. Một cây súng rulo nòng ngắn năm viên và một khẩu súng nhỏ là colt 45 rất đẹp...".

Ngày hôm sau, đồng loạt những tờ báo của chế độ cũ đều đưa tin về vụ nhà của dân biểu Lê Phước S. bị đột nhập ngay giữa trung tâm thị xã Long Xuyên. Cảnh sát, quân cảnh lúc đó được dịp phô trương lực lượng tại nhà ông S. nhằm điều tra vụ việc. Đã có những nhận định vụ đột nhập mang màu sắc chính trị chứ không đơn thuần chỉ do kẻ gian vào ăn cắp. Riêng Lê Phước S. cũng được dịp để thị uy quyền thế của mình với thiên hạ và với các đối thủ chính trị khác khi tổ chức gặp gỡ nhiều nhân vật có vai vế ngay tại nhà để "tìm thủ phạm".

Trong khi nạn nhân và cả giới cảnh sát, quân cảnh đang hết sức phẫn nộ vì cảm thấy bị "xỏ mũi" thì tại con hẻm Ba Lâu, BHĐ vẫn thản nhiên như không hề có chuyện gì. Bởi với hắn, đó chỉ là một lần đột nhập như những lần khác, chỉ để kiếm miếng ăn mà thôi. Càng khôi hài hơn, nếu như quân cảnh và cảnh sát thời đó biết được rằng, việc đột nhâp nhà của Lê Phước S. là một cú "ghé" ngang ngoài kế hoạch vì hôm đó, mục tiêu của BHĐ là căn nhà bên cạnh. Khi vào nhà này lấy trộm xong, BHĐ nhình thấy căn nhà của ông S. rất sang trọng nên "tiện thể" vào luôn. BHĐ khai: "Tôi thấy đèn sáng thì mở cửa vào lấy bị đồ. Sau về mới biết đó là nhà của dân biểu Lê Phước S., chứ tôi không biết trước đó là nhà ông S., cũng không biết ông S. là ai...".

Chiến lợi phẩm lấy được trong căn nhà bên cạnh và cả trong nhà ông S. cũng như những lần lấy trộm ở những nơi khác: tiền, đồng hồ, áo quần. Hôm đó, riêng túi đồ mà BHĐ lấy từ nhà Lê Phước S. về, khi mở ra, BHĐ nói khẽ vào tai Năng:

- Có súng mày ạ!

Năng hơi bất ngờ, nhưng y không hoảng hốt vì chuyện lỡ "chôm" vũ khí của "quan" lúc đó:

- Thì mày cứ giữ lấy mà dùng!

- Tao biết rồi, nhưng giờ để ở đâu?

- Thì mày xem ở chỗ nào tiện thì gửi. Khi nào cần đến thì dùng.

BHĐ vỗ vai Năng:

- Thôi. Cứ để đó tao tính. Uống đi.

Hai tên trộm tiếp tục nâng ly chúc mừng chiến lợi phẩm vừa "thu hoạch". BHĐ còn thấy lòng dạ "sảng khoái" vì hắn đã làm một việc khiến cho giới chức chính trị, quân cảnh, cảnh sát một phen nháo nhác.

Với giới quân cảnh, cảnh sát lúc đó cứ tưởng đó là phi vụ của một phe phái chính trị nào đó muốn thể hiện uy lực với dân biểu Lê Phước S. Thế nhưng, ba tuần sau, BHĐ lại tiếp tục làm một việc không ai ngờ tới: đột nhập nhà của đại úy N.V.Triệu - phó chỉ huy lực lượng cảnh sát chế độ cũ tại An Giang. Triệu là một sĩ quan nổi tiếng cứng rắn trên địa bàn An Giang lúc đó. Ông ta là một nhân vật quyền thế, giàu có và là nỗi ám ảnh đối với bọn lưu manh giang hồ ở vùng này. Mỗi khi Triệu mở chiến dịch "dọn dẹp" các đối tượng phạm tội hình sự thì gần như chúng đều bị bắt hoặc là phải "di cư" sang địa bàn khác để lẩn trốn, ẩn nấp chờ qua "chiến dịch" mới quay về. BHĐ là một trong số những đối tượng vốn rất biết tiếng tăm về sự cứng rắn của đại úy Triệu. BHĐ đã khai trong một số lần lấy cung và trong bản tự khai: "Vì đại úy Triệu truy bắt, mở chiến dịch truy quét nên tôi phải tạm lánh sang Sa Đéc, Cần Thơ, Bạc Liêu... để khỏi bị bắt...".

Thế nhưng, vì sao BHĐ sau vụ việc vào nhà Lê Phước S. khoảng ba tuần đã dám đột nhập nhà của đại úy Triệu?

Đây là một câu chuyện vốn đã được thêu dệt rất nhiều trong phim ảnh, truyện, sân khấu... Nào là BHĐ muốn "thể hiện" mình với đại úy Triệu, muốn "dằn mặt" đại úy Triệu vì Triệu đang truy tìm y. Một câu chuyện khác vốn được đồn đoán cho đến nay, là do đại úy Triệu đưa ra lời thách thức với khẩu khí của một bậc quân tử: "Ai vào được nhà đại úy Triệu lấy được bất cứ thứ gì thì ông ta sẽ "tặng" thêm cho một trăm cây vàng". Rằng đại úy Triệu đưa ra lời thách thức trên trước mặt nhiều sĩ quan, quân lính của ông. Đương nhiên đại úy Triệu có cơ sở để đưa ra lời thách thức trên. Ông ta đường đường là một phó chỉ huy lực lượng cảnh sát, nhà cửa vô cùng kiên cố, kín cổng cao tường, quân lính canh gác cẩn mật. Nên viên đại úy này tin rằng việc đột nhập vào nhà ông ta là chuyện không tưởng. BHĐ vốn là một tay "siêu" đột nhập, bị kích động bởi lời thách thức trên nên quyết định "vào" nhà đại úy Triệu nhằm chỉ để "dằn mặt". Sau đó BHĐ đã vào tận phòng ngủ của ông Triệu, ung dung ôm cái tivi ra khỏi nhà. Cuối cùng thì đại úy Triệu cay cú phải thực hiện lời thách thức, "chung" đủ 100 cây vàng cho BHĐ. Đây là những chuyện được thêu dệt và càng gợi trí tò mò khi được dư luận thêu dệt.

Trở lại với những tài liệu chúng tôi thu thập được, việc BHĐ đột nhập vào nhà đại úy Triệu là một câu chuyện có thật hoàn toàn. Hai tờ báo Đại dân tộc và Tia sáng của chế độ cũ có đưa tin về vụ việc này, ngay sau khi xảy ra. Trong bản cung khai ngày 7-7-1975, BHĐ đã trả lời cán bộ chấp pháp (Ty an ninh Long Châu Hà) như sau: "Sau khi vào nhà Lê Phước S., nửa tháng sau, tôi quay lại Long Xuyên, gặp lại tên Năng. Tôi và tên Năng đến nhà đại úy Triệu lấy được một cái vô tuyến và mấy bị quần áo. Sau đó, tôi mở tủ lạnh thấy đồ ăn ngon quá nên ngồi ăn. Ăn xong tôi đi vệ sinh ngay cửa sau của căn nhà đó...".

Ngày hôm sau, đại úy Triệu đã tức giận và xấu hổ vì nhà bị đột nhập. Viên cảnh sát này đã thực hiện một cuộc vây ráp rầm rộ, đưa thông tin lên mấy tờ báo nhằm truy tìm hung thủ. Lúc đó, BHĐ mới biết nhà mà y vừa đột nhập là nhà của đại úy Triệu. BHĐ đã khai: "...Thì ra nhà mà tôi đột nhập là của đại úy Triệu, cảnh sát Việt Nam cộng hòa. Sáng hôm sau, đại úy Triệu thấy bị "nhục" vì không những nhà bị đột nhập mà còn bị tôi "vệ sinh" ngay cửa nhà, ông ta đã chạy ra chợ Long Xuyên, gọi mấy tên giang hồ ở khu vực đó dò hỏi xem đứa nào dám vào nhà ông ta. Mấy tên giang hồ ở Long Xuyên quá rành tôi về cái "bẩn tính" là cứ vô nhà ai lấy đồ, tôi cũng đều ăn uống no say và "vệ sinh" ra nhà rồi mới đi, nên cho ông Triệu biết đó là tôi". Đại úy Triệu đến nhà tôi, đưa theo lính tráng đến bao vây nhà tôi. Nhưng tôi đã chạy khỏi được. Triệu đã vây bắt tôi mấy lần không được, nên cho đăng báo nói tôi là tên tướng cướp "Bạch Hải Đường" (tức là Nguyễn Ngọc Truyện) là tên cướp nguy hiểm. Nếu ai bắt được sẽ thưởng 50 nghìn đồng".

Như vậy, có thể khẳng định việc BHĐ vào nhà của đại úy Triệu hoàn toàn không phải do bị "thách thức" hay để chứng tỏ như những đồn đại trước đây. Theo tài liệu hiện có thì BHĐ vào nhà Triệu chỉ do vô tình đi "kiếm ăn" mà thôi. Sau khi bị bao vây nhà và bị đăng truy nã trên báo thì BHĐ mới biết nhà mà y đột nhập là nhà của "cớm" lớn. Giữa tháng 5-1974, tờ báo Đại dân tộc của chế độ cũ đăng tin truy nã trên. Một tuần sau, báo Tia sáng cũng đăng lại bản tin trên. "Nhưng mãi sau đó không ai bắt được tôi. Mấy đứa tôi vẫn đi làm ăn bình thường" - BHĐ khai tiếp. Đây cũng là sự kiện mà Nguyễn Ngọc Truyện (giới giang hồ gọi là Truyện "xăm mình") được đại úy Triệu đặt cho một cái tên, mà có lẽ nhờ cái tên nghe có vẻ rất lãng mạn ấy đã phần nào khiến hắn nổi tiếng: Bạch Hải Đường. Trước đó, hoàn toàn không có cái tên này tồn tại, Nguyễn Ngọc Truyện cũng không bao giờ nghĩ ra được một cái tên "đẹp" như thế, càng chưa bao giờ được ai gọi hắn như thế. Cha mẹ, người thân, vợ con, người tình, đồng bọn cũng chưa bao giờ đặt tên cho hắn cái tên ấy. "Từ đó người ta cứ gọi tôi là Bạch Hải Đường chứ tôi hoàn toàn không biết cái "danh xưng" ấy từ đâu ra. Tôi không hề xưng danh với ai" - BHĐ nói về vái tên được "gắn" cho y. Người đặt ra cái tên ấy cho Truyện "xăm mình" chính là đại úy Triệu. Khi Triệu cho phát đi bản tin truy nã trên một số tờ báo: "...tên tướng cướp Bạch Hải Đường (tức là Nguyễn Ngọc Truyện) là tên cướp nguy hiểm. Nếu ai bắt được sẽ thưởng 50 nghìn đồng". Đại úy Triệu không thể ngờ rằng cái tên mà ông ta dùng để đặt "biệt danh" cho Nguyễn Ngọc Truyện sau này trở nên nổi tiếng khắp miền Nam như thế. Có điều, vì sao đại úy Triệu lại đặt tên là Bạch Hải Đường thì không ai biết. Ngay cả BHĐ cũng không biết. Khi đi tìm hiểu về vấn đề này, chúng tôi được một người đưa ra phán đoán, cái tên Bạch Hải Đường vốn là một nhân vật trong một tuồng cổ nào đó của người Hoa, đại úy Triệu có thể ví Nguyễn Ngọc Truyện như nhân vật đó (?).

Một chi tiết khác liên quan đến vụ đột nhập nhà đại úy Triệu bị viên cảnh sát này giấu nhẹm. Nguyên nhân có lẽ do sĩ diện. Chi tiết này được thể hiện trong tất cả lời khai của BHĐ với lực lượng công an khi hắn bị bắt. Đại úy Triệu đã cho người đi truy tìm, vây bắt nhưng không tìm được BHĐ, nên đã thực hiện một kế hoạch "tương kế tựu kế" với BHĐ để lấy lại đồ đạc đã mất. Tất nhiên, đây là một hành động "hạ mình" mà đại úy Triệu không hề để cho ai biết. Cho đến khi BHĐ đã khai ra trong những bản cung và bộc bạch trong lời tự sự của y. Đây là câu chuyện có thật, được các tài liệu thể hiện rất rõ.

"Khi lấy đồ của đại úy Triệu, Triệu cho người đi tìm. Có người chỉ tôi là người lấy đồ, nên đại úy Triệu đến nhà, gặp bà già tôi, hù dọa. Nhưng tôi không xuất hiện. Ông Triệu sau đó quay lại nhà tôi, năn nỉ bà già tôi hỏi tôi xem là tôi đã bán đồ ở đâu để đi chuộc lại. Tôi có nói với bà già là đồ của ông được bán cho một ông T. ở Vàm Cống (Đồng Tháp). Sau đó, ông Triệu đến chỗ mua đồ ấy chuộc lại tivi về" - BHĐ kể. Kể từ đó, đại úy Triệu càng thêm tức giận, luôn tìm cách truy lùng BHĐ. Mẹ của BHĐ vì sợ những lời hù dọa của đại úy Triệu đã khóc mà nói với BHĐ hãy đi khỏi đây một thời gian, không thì sẽ nguy hiểm. Vì thương mẹ, BHĐ đã nghe theo lời mẹ.

"Sau khi lấy được đồ đạc về, Triệu tiếp tục cho người truy tìm BHĐ nhưng vẫn không bắt được, đại úy Triệu rất tức giận, hù dọa bà già tôi. Bà già sợ quá nên biểu tôi phải trốn đi. Thế là mẹ tôi lên Sài Gòn ở, còn tôi về Sóc Trăng để lánh mặt Triệu" - BHĐ nói về vụ phải đi khỏi Long Xuyên của hai mẹ con. BHĐ qua Sóc Trăng ở nhà một người quen rồi quay lại Long Xuyên. Đại úy Triệu tiếp tục truy lùng và vây bắt BHĐ. BHĐ đã bị cảnh sát bao vây sau khi bị vợ y là Nguyễn Thị Lệ "chỉ điểm" cho đại úy Triệu sau một cơn ghen.

TÊN TỘI PHẠM NGUY HIỂM ĐƯỢC BẢO KÊ

Bạch Hải Đường (BHĐ) tung hoành trong một phạm vi hạn hẹp là thị xã Long Xuyên (nay là thành phố Long Xuyên) và các vùng lân cận như: Thốt Nốt, Cần Thơ, Sa Đéc, Bạc Liêu... nhưng vì sao lực lượng giữ gìn an ninh trật tự của chế độ cũ... bó tay? Trong khi hệ thống tai mắt của quân cảnh, cảnh sát an ninh gần như không để lọt bất cứ một người nào mà họ nghi là cộng sản? Đáng nói hơn, BHĐ còn được một số thế lực trong chế độ cũ che chắn, lợi dụng để thực hiện mưu đồ chính trị của mình.

Có một chi tiết mà đến nay, không ai hiểu vì sao BHĐ là một đối tượng đã hai lần trốn khỏi nơi cải tạo, trại lính và mang trên mình lệnh truy nã của cảnh sát chế độ cũ, điều kiện giao thông giữa các địa phương gần như chỉ là những tuyến giao thông đường thủy độc đạo, nhưng hắn luôn đi lại một cách rất dễ dàng. BHĐ cứ di chuyển để "làm ăn", vài tháng lại đi qua địa bàn khác. Khi đi qua các trạm, chốt kiểm soát, bến xe, bến phà, BHĐ đã làm thế nào để đi "êm" như thế? Những tài liệu chúng tôi sưu tập được, đã trả lời vấn đề khó hiểu này.

Do mối quan hệ của BHĐ với một số "cớm" của chính quyền cũ, BHĐ đã được cấp một thẻ căn cước mang tên Nguyễn Văn Hà. Không những thế, để đi lại thuận tiện giữa các địa phương, BHĐ còn "chạy" được "giấy đi đường" từ Long Xuyên về Bạc Liêu và một giấy từ Long Xuyên đi Sài Gòn. Vào thời điểm đó, nhà cầm quyền đặt ra các loại giấy đi đường nhằm hạn chế và kiểm soát việc đi lại của những người bên kia chiến tuyến, với những đối tượng tội phạm hình sự nguy hiểm. Loại "giấy đi đường" này vi phạm nghiêm trọng quyền tự do đi lại của người dân, vi phạm nhân quyền, nhưng nó vẫn cứ tồn tại. Không ít người có thẩm quyền trong chế độ cũ đã dùng loại "giấy đi đường" này làm công cụ sách nhiễu, vơ vét của dân hay ban phát cho những người họ muốn. Một vị chức sắc vốn "khoái" BHĐ nên đã tìm cách cung cấp cho y những loại giấy tờ trên. Nhờ đó, BHĐ đã thoát khỏi sự kiểm soát tại nơi ở và bôn hành khá dễ dàng.

BHĐ kể: "Về phần giấy tờ thì vào tháng 6-1972, tôi không có giấy tờ hợp lệ nên trốn lính. Tôi nhờ anh Ba ở Long Xuyên làm giấy tờ. Tôi đưa hình cho anh Ba, anh đã làm cho tôi giấy căn cước mang tên Nguyễn Văn Hà, một giấy đi đường từ Long Xuyên về Bạc Liêu, một giấy đi đường từ Long Xuyên đi Sài Gòn. Anh Ba có bắt tôi hứa là không bao giờ được nói cho ai biết. Tôi hứa và anh đã đưa giấy cho tôi. Không biết anh nhờ ai làm".

Trong một lần khác, BHĐ bị bắt giữ bởi những phế binh tại Mỹ Phước, giao cho cảnh sát Long Xuyên, bị xử tù giam. Nhờ sự việc... xui xẻo đó, BHĐ đã trở nên thân thiết với quan tòa và cảnh sát một cách khó hiểu. BHĐ lúc đó là đối tượng nguy hiểm, đang có lệnh truy nã. Việc "chụp" được BHĐ là một thắng lợi của cảnh sát. Vì BHĐ đã bao phen làm "mất mặt" cảnh sát chế độ cũ, nhất là với cá nhân đại úy Triệu - phó chỉ huy lực lượng cảnh sát Long Xuyên. Nên khi tiếp nhận BHĐ từ những phế binh giao cho, giới cảnh sát lập tức cho đăng báo "tướng cướp Bạch Hải Đường" đã sa lưới pháp luật!

Bạch Hải Đường bị xử một năm tù giam, trong quá trình thụ án, hằng ngày, có một cảnh sát đặc biệt là ông Nguyễn Văn Minh mở cửa nhà giam, đưa BHĐ qua dinh thự của ông chánh án tòa án tỉnh lúc đó. BHĐ đến làm việc nhà cho ông chánh án rồi nghỉ ngơi, "đàm đạo" với ông Minh và ông chánh án về mọi chuyện trên đời. Chiều tối, ông cảnh sát Minh lại chở BHĐ về nhà lao. Không những thế, vì ông chánh án "kết" BHĐ nên khi BHĐ đang ở nhà ông này, vợ BHĐ là Nguyễn Thị Lệ và đứa con tên là cu Trò cũng được đến đây thăm hỏi, chơi với BHĐ đến hết ngày. BHĐ khai: "Mỗi lần đến nhà ông Chánh án làm việc, tôi thường gặp vợ tôi. Vợ tôi hay mua đồ ăn đem lại cho tôi và mấy ông này ăn. Còn ở trong tù thì tôi làm trật tự phòng...". Như vậy, có thể thấy rằng, "tướng cướp Bạch Hải Đường" khi bị vào tù vẫn được đi lại bên ngoài, sống khá nhàn hạ, gặp vợ con hàng ngày, chẳng hề giống một phạm nhân tí nào. Với một kẻ phạm tội khét tiếng, không tiền, không quyền lực, không địa vị... thì tại sao một ông cảnh sát và một ông chánh án lại ưu ái với BHĐ như thế?

Như trong số Báo CATP thứ 7 (26-9-2009) chúng tôi đã đề cập đến hai vụ đột nhập nhà của hai quan chức cao cấp trong chính quyền cũ, của BHĐ vào đầu năm 1974. Đó là nhà của dân biểu Lê Phước S. và nhà của đại úy Triệu, nhưng sau đó BHĐ đã "biến mất" một cách khó hiểu. Mặc cho cảnh sát, quân cảnh lúc đó huy động lực lượng hùng hậu truy lùng.

"Tôi đi Châu Đốc để trốn một thời gian ngắn, ở tại nhà của một đứa bạn tên là Nguyễn Văn Lượm. Sau một thời gian thấy êm trở lại, tôi lại về Long Xuyên, cùng với tên Năng tiếp tục đi ăn trộm. Để được an toàn, lúc đó tôi sống nhờ tại nhà của anh Hiếu" - BHĐ kể về chuyện xảy ra sau khi y đột nhập nhà của hai ông trên. Nó lý giải vì sao BHĐ vẫn được an toàn, không chỉ sau hai vụ việc trên mà hàng loạt vụ phạm pháp khác. Tất cả nhờ vào sự che chở của "anh Hiếu". Vậy anh Hiếu đã cưu mang BHĐ trong những lúc lâm nguy là ai? Có lẽ, vào thời điểm ấy, nếu đại úy Triệu biết được tình "huynh đệ" của BHĐ và "anh Hiếu" thì viên cảnh sát này sẽ... nổi điên vì tức giận.

"Anh Hiếu đại úy, sĩ quan quân đội chế độ cũ, nhưng "kết" tôi, quý tôi, xem nhau như anh em" - BHĐ nói về "anh Hiếu" mà y tá túc những lúc nguy nan. Nhiều lần lực lượng cảnh sát bao vây, truy lùng, chặn mọi ngã đường ra khỏi Long Xuyên, nhưng BHĐ biến mất một cách bí ẩn là vì thế. BHĐ đã được một sĩ quan quân cảnh che chở, đùm bọc. Mối quan hệ này đã được đưa lên phim ảnh, sân khấu. Viên đại úy này vốn là một kẻ sống khéo léo, không thích xông ra chính trường mà chỉ âm thầm đứng nhìn thế cuộc, quan sát các phe cánh trong chính quyền và quân cảnh lúc đó đấu đá nhau, thậm chí hãm hại nhau. Hiếu "khoái" khả năng võ nghệ của BHĐ, nên muốn "nuôi" BHĐ để sử dụng khi cần cho con đường sự nghiệp, nhưng chưa đụng đến. Đã nhiều lần BHĐ đi làm ăn, "lượm" được súng ống và những loại giấy tờ quan trọng, BHĐ đã bán rẻ cho Hiếu. Hiếu đã sớm nhận ra rằng không phải có nhiều người có thể lấy được những thứ như BHĐ thường lấy, nên Hiếu đã chấp nhận kết nghĩa "huynh đệ" với BHĐ. Dù biết đó là một hành động vô cùng nguy hiểm, có thể làm sự nghiệp của Hiếu tiêu tan nếu bị phát hiện. "Khi bị hai tên cảnh sát bắt tại hẻm Ba Lâu. Tôi thoát được và chạy đến nhà anh Hiếu" - lúc dầu sôi lửa bỏng như thế, Hiếu vẫn chứa chấp BHĐ.

Không chỉ có những sĩ quan như Hiếu "kết" BHĐ, có một quan chức khác là Lê Quang L. dân biểu hạ viện đại diện một giáo phái cũng "thèm" khả năng "vô nhà" của BHĐ, nhất là sau vụ BHĐ đột nhập vào nhà dân biểu Lê Phước S. (một đối thủ chính trị của ông L. ở khu vực này - NV). Lê Quang L. đã cho người âm thầm truy tìm BHĐ sau vụ việc trên, không phải để bắt BHĐ giao cho cảnh sát mà là mời BHĐ "hợp tác" với ông ta. Lê Quang L. đã đưa ra cái giá hai triệu đồng (bằng trị giá của 100 chiếc xe gắn máy mà BHĐ trộm cắp đem bán) để nhờ BHĐ ám sát đối thủ chính trị của ông là Lê Phước S. (chúng tôi sẽ đề cập cụ thể vụ việc này vào các số báo sau - NV). Nhưng BHĐ đã từ chối, dù rất cần tiền. Bởi có một điều duy nhất mà BHĐ chưa bao giờ làm trong đời là giết người. Đây là câu chuyện có thật 100%. Ông L. hiện vẫn còn sống với gia đình tại quận Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh.

Trong quá trình phạm tội, BHĐ còn có hai "chiến hữu" khác cũng rất "mến" y nên kết tình thân. Đó là gã tên Triệu là hạ sĩ và Thành, trung sĩ, cả hai là lính thiết giáp của chế độ cũ. "Đây là hai người bạn với tôi từ trước giải phóng" - BHĐ cho biết. Hai người này sau giải phóng không chỉ là bạn mà còn trở thành đồng bọn của BHĐ. Chính Triệu và Thành đã đưa cho BHĐ mỗi người một cây súng mà hai tên giấu giếm không giao nộp khi ra trình diện Chính quyền Cách mạng. BHĐ đã cất giấu hai khẩu súng này để phòng thân và trong một lần gây án cướp vàng, y đã dùng súng khống chế nạn nhân.

BẢN HỢP ĐỒNG ÁM SÁT CHÍNH TRỊ BẰNG 100 VỤ TRỘM XE !

Vụ Bạch Hải Đường (BHĐ) đột nhập vào nhà một tay dân biểu của hạ viện và một phó chỉ huy cảnh sát không những làm cho y được quân cảnh, cảnh sát "chăm sóc" kỹ lưỡng, giới giang hồ nể mặt, mà còn gây sự chú ý cho một thế lực khác. Đó là một chính trị gia đối lập của vị dân biểu mà BHĐ vừa vào "thăm" nhà. Lời đề nghị đưa ra với BHĐ là ám sát đối thủ trên với "giá" hai triệu đồng (bằng giá trị 100 chiếc xe gắn máy thời đó BHĐ trộm bán được - NV). Đứng trước một món tiền có thể làm đổi đời này, BHĐ nghĩ gì?

Gần một tháng sau vụ đột nhập nhà đại úy Triệu, một "sự cố" xảy ra đối với BHĐ. BHĐ về lại Long Xuyên ở nhà với vợ hai tên là Lệ, người mà BHĐ mê mệt vì sắc đẹp. Lệ cũng là một nhân vật được đưa vào trong truyện, phim, kịch... về "tướng cướp Bạch Hải Đường" với danh nghĩa là người tình. BHĐ trong nhiều bản khai đã nói: "Lệ đẹp lắm. Tôi mê nó lắm. Mà nó cũng ghen tuông dữ lắm...". BHĐ vốn có thói trăng hoa, lúc nào cũng lịch lãm, ga-lăng với những cô gái đẹp. Biết được tính BHĐ như thế, nhưng Lệ không biết làm cách nào để "trị". Khi cơn ghen lên đến đỉnh điểm, Lệ đã dùng đến hạ sách đối với chồng mình là đi tố cáo cảnh sát. "Nó ghen tôi với mấy cô gái khác. Nên mới lấy khẩu súng rulo của tôi đem đến Ty cảnh sát Long Xuyên tố cáo tôi và giao nộp súng cho tên Triệu" - BHĐ nói về sự phản bội của Lệ. Đây là lý do khiến BHĐ và Lệ phải "đường ai nấy đi" sau đó, dù y vẫn rất yêu Lệ. Cũng vì thế, trên người của BHĐ có thêm một vết xăm hình lưỡi dao đâm vào một trái tim và dòng chữ chạy vòng quanh: "Thương người quân tử - hận kẻ bạc tình".

Hôm đó, khi thấy BHĐ đang bị truy nã, canh lúc BHĐ đang ngủ say, Lệ đã lấy một khẩu súng mang đến Ty cảnh sát An Giang. Tại đây, người tiếp Lệ không ai khác ngoài đại úy Triệu. Biết là "con mồi" lâu nay trêu ngươi mình, đại úy Triệu hỏi Lệ BHĐ đang ở đâu. Lệ cho biết BHĐ đang nằm ngủ ở nhà. Triệu ngay lập tức triệu tập một toán lính đến hẻm Ba Lâu (đường Thoại Ngọc Hầu, Long Xuyên) thực hiện cuộc vây bắt BHĐ. Sau đó, trên đường bị áp giải về đồn, BHĐ đã đánh gục hai cảnh sát áp giải và tài xế để tháo chạy (như chúng tôi đã phản ảnh trong kỳ đầu của loạt bài này - NV).

Khi bị hai tên cảnh sát bắt còng tay, đưa lên xe, tôi đã đánh trả hai tên này và cả tài xế để tháo chạy. Tôi thoát được và còn lấy được khẩu súng mang đến bán cho một người bạn của tôi tên là Hiếu (ông này cũng là đại úy, sĩ quan quân cảnh nhưng "kết" tôi nên quý tôi, xem nhau như anh em). Tôi bán khẩu súng nhỏ colt 45 cho đại úy Hiếu được mười nghìn đồng" -BHĐ đã khai về lần chạy trốn khỏi cảnh sát chế độ cũ trên như thế.

Phá khỏi vòng vây của cảnh sát, BHĐ trốn ở nhà một đối tượng quen biết, chờ trời tối, BHĐ hớt hải chạy đến gõ cửa nhà đại úy Hiếu:

- Anh Hiếu ơi. Cho em vào!

- Mày đi đâu giờ này?

- Cứ để em vào rồi em nói cho anh nghe...

Viên đại úy quân cảnh (thuộc quân lực chế độ cũ) mở cửa cho BHĐ vào rồi đưa mắt nhìn với vẻ dò xét. Khi ngồi xuống ghế, BHĐ nói thẳng:

- Em phải ở lại nhà anh mấy bữa. Tay Triệu (đại úy Triệu) nó dí bắt em quá. Em vừa thoát được sáng nay. Giờ em không còn chỗ nào an toàn để trốn.

- Thì có chuyện gì cứ từ từ kể anh nghe xem nào! - Hiếu trấn an BHĐ.

- Đây anh xem này!

BHĐ móc trong lưng quần ra khẩu colt 45 nhỏ gọn và mới cáu, đưa cho Hiếu.

- Chà. Món này đẹp đấy. Em "kiếm" ở đâu đấy? - Đại úy Hiếu trầm trồ khen.

- Hổm giờ anh có biết vụ nhà dân biểu Lê Phước S. bị kẻ trộm vào chứ?

- Ừ thì có nghe nói. Bữa giờ anh loanh quanh ở nhà nên không rõ lắm. Chú nói anh nghe xem đầu đuôi thế nào.

BHĐ ngồi kể hết cho Hiếu nghe. Nghe xong, Hiếu vẫn không tin lắm về việc BHĐ có thể vào nhà của cả S. và nhà đại úy cảnh sát Triệu:

- Chú nói thật chứ?

- Thì đây. Súng này em lấy được từ nhà ông S. đấy. Không tin thì anh cứ hỏi mấy anh bên quân cảnh mà xem...

- Thôi em cứ để súng cho anh. Anh đưa em 10 ngàn đồng xài lấy hên.

- Dạ! Anh tính sao cũng được mà...

Mấy ngày liền, BHĐ đã ở lại trong nhà đại úy Hiếu để tránh sự truy lùng gắt gao của lính ông Triệu. Hàng ngày, những câu chuyện giữa Hiếu và BHĐ nhắc đi nhắc lại vụ đột nhập nhà dân biểu Lê Phước S., đại úy Triệu được một người thứ ba ở trong nhà chú ý. Cho đến một buổi sáng nọ, người đàn ông thứ ba trong nhà gọi BHĐ ngồi xuống bàn:

- Truyện này, thì ra cái vụ nhà Lê Phước S. là em làm đó hả?

- Dạ. Đúng rồi đấy anh. Có gì không?

- Có một người bữa giờ tìm mãi người vào nhà ông S. là ai. Hóa ra là em hả! - người đàn ông tên Truyền - anh rể của đại úy Hiếu vỗ vai BHĐ.

- Ai thế anh? Mà tìm để làm gì? Bắt em nữa hả?

- Không đâu. Đó là ông Lê Quang L., cũng là dân biểu hạ viện, đại diện cho nhóm hoạt động chính trị vùng này, đối đầu với phe cánh Lê Phước S., đại diện cho nhóm Bảo an đoàn.

- Ông ta tìm em để làm gì?

- Anh không biết. Cứ đi với anh đến đó xem ông ấy muốn gặp làm gì.


Được sự đồng ý của đại úy Hiếu, BHĐ leo lên chiếc Honda Dame của Truyền, cả hai đến nhà Lê Quang L., nằm ở khu vực cầu Cả Sắn. Tòa nhà rất to, lộng lẫy. "Trong ngoài có lính canh rất nhiều, tôi được anh Truyền cho biết đây là nhà của Lê Quang L. - nghị sĩ quốc hội đại diện cho giáo phái Hòa Hảo" - BHĐ kể lại.

Lê Quang L. bắt tay BHĐ và tỏ ra thân thiện. Sau khi chào, Lê Quang L. hỏi:

- Làm cách nào mà ông vào được nhà của Lê Phước S.?

- Tôi nói thật là tôi không biết đó là nhà của ông S. Tôi chỉ thấy cái nhà nằm cạnh khách sạn Hoàn Mỹ ấy bề thế nên vào đại rồi sau đó xem giấy tờ trong túi mới biết là nhà của ông S.

- Mà có chuyện gì không vậy ông?


Lê Quang L. sau một hồi hỏi thăm đã đề nghị với BHĐ:

- Nếu bây giờ đột nhập vào nhà của Lê Phước S. lần nữa thì anh có dám không?

- Nhưng để làm gì, thưa ông?

- Thì cứ trả lời tôi là có dám vào nữa không đã.

- Ông thích thì tôi sẽ vào!BHĐ vẫn chưa hiểu ông L. muốn gì:

- Nhưng vào để làm gì?Lê Quang L. bắt đầu nói thẳng:

-Nếu bây giờ ông vào nhà S. được và giết chết S. thì tôi sẽ thưởng hai triệu đồng!


Nghe đến đây, BHĐ tỏ vẻ luốn cuống. Vì y chưa bao giờ tham gia băng nhóm, đảng phái nào, chưa bao giờ giết người, nên khi nghe L. nói, y đã ngồi suy tư một lúc. "Vì đang kẹt tiền. Cần có khoảng 100 ngàn để lo cho con bồ" - BHĐ khai nhận.

Cho nên, lời đề nghị với món tiền quá hấp dẫn làm cho BHĐ hơi đắn đo. "Tôi trả lời là sẽ về nhà suy nghĩ lại rồi trả lời ông L. sau. Khi ra về, ông L. đưa cho tôi năm nghìn đồng". Sau đó, BHĐ và ông Truyền rời khỏi nhà ông Liêm.

"Khi về nhà, tôi đem chuyện Lê Quang L. kể cho anh Hiếu nghe, vì tôi tin tưởng anh Hiếu như anh trai mình vậy. Nghe xong, anh Hiếu đã mắng tôi một trận!"

- Sao chú mày ngây thơ thế! Nếu mày có giết được Lê Phước S. thì phe của Lê Quang L. cũng sẽ thủ tiêu mày và cả gia đình mày chứ đừng có mà mơ lấy được hai triệu bạc như hắn hứa!

- Thế còn tiền em lỡ nhận của ông ấy giờ sao anh?Hiếu bảo: - Thì đem lại nhà trả cho ông ta rồi trốn đi chứ làm sao nữa. BHĐ hỏi Hiếu:

- Nếu không làm thì thôi chứ. Đâu cần tới trả tiền cho ông ta. Em cầm xài luôn được không anh?

- Thôi tùy em!"Thế là tôi lại trốn đi khỏi nhà anh Hiếu vì sợ bị L. trả thù. Tôi và Năng tiếp tục kết băng đi ăn trộm"

- BHĐ nói về quyết định của hắn khi từ chối phi vụ ám sát đối thủ chính trị với giá bất ngờ. Dù trong lòng đang rất cần tiền để lo cho người yêu...


KẾT THÚC MỘT CUỘC ĐỜI NGẮN NGỦI


Trong một lần vượt trại, Bạch Hải Đường (BHĐ) đã viết một dòng chữ lên tường nhà giam: "Bạch Hải Đường sinh ra không phải để ở tù", nhưng cuộc đời của y thì hoàn toàn ngược lại, thường xuyên ở trong tù và luôn tìm cách vượt ngục. Bi đát hơn, cuộc đời của y cuối cùng đã kết thúc ngay trong... nhà giam - một kết cục tất yếu cho bất cứ con người nào không muốn sống lương thiện.


Trái với lời nói như đinh đóng cột của BHĐ, mới bước qua tuổi 21, độ tuổi sung sức để bước vào đời, xây dựng bao nhiêu ước mơ, hoài bão, nhưng BHĐ đã bước vào... nhà giam dưới thời chế độ cũ. Đó là năm 21 tuổi, BHĐ gặp lại "bạn tri kỷ" là Phạm Văn Năng (thợ hớt tóc tại Long Xuyên) và rủ nhau đi trộm xe Honda bán lấy tiền xài. "Trong vòng hai năm từ 1971 đến 1973, tôi và Năng đã lấy trót lọt hơn 50 chiếc xe Honda tại Long Xuyên. Trong một lần lấy xe của Tô Hồng Ph. thì bị bắt, bị tòa xử sáu tháng tù giam. Khi ra tù, tôi bị bắt đi quân dịch. Tôi bị đưa vào trung tâm Chi Lăng để luyện tập bốn tháng. Sau đó, họ đưa tôi ra Sư đoàn bộ binh 21 đóng tại Cần Thơ. Tôi ở đó được một tháng thì trốn trại, về nhà ở với vợ cả tại Thốt Nốt" - đó là lần đầu tiên BHĐ phải ở tù.

Tìm cách trốn khỏi nơi giáo dục, khoảng một năm sau, BHĐ bị bắt vì lấy trộm xe đạp, bị tòa xử ba tháng tù giam. "Sau khi hết ba tháng lại đưa tôi đi quân dịch, cũng học tại Chi Lăng khoảng bốn tháng, rồi sau đó đưa tôi ra Sư đoàn 9, Trung đoàn 15 tại Vàm Cống, Đồng Tháp. Ở đó được khoảng một tháng, tôi lại trốn về Long Xuyên, cùng với tên Năng, Triệu và thêm Nguyễn Văn Hà, bốn đứa đi ăn trộm đồ ở nhà người khác bán lấy tiền ăn xài như trước" - đó là lần thứ hai BHĐ phải xộ khám và cũng là lần thứ hai y trốn khỏi quân ngũ để ra ngoài "hành nghề".

Với bản chất lưu manh như thế, lẽ ra giới cầm quyền lúc đó sớm có biện pháp giáp dục, cải tạo nghiêm nhằm cho BHĐ nhận ra tội ác của mình để cải tà quy chính. Nhưng giới chức lúc đó, có người đã lợi dụng tên "siêu trộm" này vào các mục đích chính trị nên đã bảo kê cho y. Để rồi BHĐ vẫn ngựa quen đường cũ, tiếp tục lao vào con đường phạm tội.

Lần thứ ba, BHĐ bị bắt giữ, nhưng không phải do cảnh sát, quân cảnh bắt mà bị bắt bởi... phế binh và bị bàn giao cho cảnh sát. Đó là lần BHĐ bị bắt tại làng phế binh Mỹ Phước, bị tòa án xử một năm tù giam. Như vậy, trong vòng bốn năm, BHĐ đã ba lần vào nhà giam.Số phận của BHĐ đôi khi gặp may vô cùng. Năm 1975, khi đang thụ án tại nhà lao thì miền Nam được hoàn toàn giải phóng (ngày 30-4-1975) và đúng một ngày sau, ngày 1-5-1975, khi mọi việc còn đang hỗn độn thì BHĐ đã "tranh thủ" trốn ra ngoài. Trước khi bôn tẩu, y ngạo mạn viết lên tường nhà giam: Bạch Hải Đường sinh ra không phải để ở tù.

Dòng chữ này đã khiến lực lượng an ninh của chính quyền cách mạng không thể không để mắt đến hành tung của BHĐ. Chưa đầy một tháng sau, BHĐ bị bắt giữ, sau khi y vừa đột nhập khách sạn lấy trộm đồ của một số cán bộ tiếp quản. "Ngày 23-6-1975, tôi ra khách sạn An Giang, đang đứng nói chuyện với anh bồi phòng, thì bỗng có ba người mặc đồ dân sự đến nhìn tôi, rồi các ông này móc súng ngắn ra ra bảo tôi đưa tay lên và lấy còng ra còng tay tôi, nói tôi là tướng cướp Bạch Hải Đường. Tôi bị giải về Ty an ninh, ở trên lầu một được khoảng 20 ngày, họ đưa tôi lên trại tạm giam" - BHĐ nhớ lại lần y bị các cán bộ tiểu ban chấp pháp (Ty an ninh Long Châu Hà) bắt giữ.

Đây là lần thứ tư BHĐ phải ngồi nhà giam, dưới hai chế độ. Nhưng, với bản chất lưu manh, thích hưởng thụ và lười lao động, BHĐ đã tìm cách vượt ngục thêm một lần nữa. Đó là vụ việc xảy ra tối 31-8-1975, BHĐ đã cùng với hai đối tượng hình sự leo khỏi hàng rào nhà giam ra ngoài. Trước khi đi, BHĐ để lại một tờ giấy viết bằng mực xanh nguyên tử do y viết trước đó khoảng ba tiếng đồng hồ với nội dùng là: "Xin Cách mạng thông cảm và tha lỗi cho tôi. Vì hoàn cảnh gia đình nên tôi mới trốn, và tôi hứa là về sẽ tăng gia sản xuất để sống. Tôi không phạm tội nữa" - Bạch Hải Đường.

Cũng như nhiều lần khác và không hề "quân tử nhất ngôn" như giới giang hồ đồn đại, BHĐ luôn luôn hứa và... thất hứa rất nhanh. Sau khi vượt khỏi trại tạm giam, y tiếp tục kết bè với nhiều tên đồng bọn khác để trộm cắp tài sản khắp các tỉnh thành, như: An Giang, Hậu Giang, Đồng Tháp, Bạc Liêu... Cho đến một ngày đầu năm 1980, tài sản lấy trộm dường như không thỏa mãn lòng tham và thói quen ăn chơi, BHĐ đã cùng đồng bọn tổ chức vụ cướp vàng của một nhóm người tại biên giới (như chúng tôi đã nêu trong số báo ra ngày 2-10-2009). Đó cũng là lúc lực lượng công an, bộ đội An Giang đã truy lùng, vây ráp BHĐ gắt gao hòng bắt y phải quy án. Ngày 22-3-1980, y đã bị lực lượng thị đội phát hiện và bắt giữ khi đang tổ chức ăn mừng vụ cướp vàng tại biên giới trước đó một ngày.

Ngày 20-5-1980, BHĐ đục tường nhà giam trốn trại và để lại dòng chữ Nơi đây không phải chốn dừng bước giang hồ của Bạch Hải Đường. Tuy nhiên, những dòng chữ như thách thức pháp luật của BHĐ đã không thể chứng minh những gì hắn muốn là được. Bởi với lực lượng Công an tỉnh An Giang, lúc đó BHĐ đã trở thành một đối tượng vô cùng nguy hiểm, cần phải nhanh chóng khuất phục nhằm tránh hậu quả khôn lường cho xã hội. Sau hơn hai tháng truy tìm, ngày 25-7-1980, lực lượng cảnh sát hình sự An Giang đã buộc BHĐ trở lại... nhà giam để chiêm nghiệm câu nói Bạch Hải Đường sinh ra không phải để ở tù của y. Đó là lần thứ năm, BHĐ phải bước qua cổng nhà giam. Lúc này, y mới được 30 tuổi đời. Trong thời gian bị giam giữ, BHĐ đã nhiều lần toan trốn trại. Tuy nhiên, với sự cảnh giác cao độ của lực lượng công an, y đã không thể có thêm cơ hội nào nữa.

Vì sao một con người vốn thông minh, khéo léo, hiếu thảo với cha mẹ, nghĩa tình với vợ con và có khả năng võ thuật như BHĐ lại trở thành tên tội phạm lỳ lợm như thế? Với những tài liệu mà chúng tôi đã phản ảnh trong loạt bài này, có thể thấy rằng, ngay từ buổi manh nha, BHĐ đã không hề có được một sự cải tạo, giáo dục hoàn chỉnh, hiệu quả của bộ máy chính quyền chế độ cũ. Những đối tượng phạm pháp như BHĐ không chỉ có "đất" để tung hoành mà còn được không ít quan chức chế độ cũ che chắn, lợi dụng khiến chúng càng ngang tàng, liều lĩnh hơn, gây tội ác ngày càng nghiêm trọng hơn. Nếu được giáo dục, ngăn chặn kịp thời, biết đâu BHĐ đã là một người có ích cho xã hội, với những khả năng khá đặc biệt của y. Tiếc thay, dưới "bàn tay" lạnh lùng và mưu mẹo tư lợi của một số quan chức chế độ cũ, đã đẩy một con người như y trở thành một kẻ phạm tội, gây ra quá nhiều tội lỗi để có tiền ăn chơi xa hoa và cuối cùng không thoát khỏi quy luật tất yếu là kết thúc cuộc đời khi còn quá trẻ.

Những ngày cuối đời trong trại tạm giam Công an tỉnh An Giang, khi được những cán bộ quản giáo tận tình chăm sóc bệnh tật, ân cần giáo dục, động viên, BHĐ đã nhiều lần rơi nước mắt. Suốt hơn hai năm ở trong trại tạm giam, BHĐ mới nhận ra thế nào về cái gọi là "thủy chung", "tình huynh đệ"... khi không hề có một người thân thích, bạn bè, vợ con đến nhà giam hỏi thăm y lấy một lời. BHĐ sớm nhận ra sự cay đắng khi y đã nhiều lần vì họ mà lao mình như con thiêu thân vào con đường phạm tội. Tình người duy nhất mà BHĐ cảm nhận được bây giờ chỉ có nơi những cán bộ chiến sĩ công an. Cho đến khi cảm thấy không còn giấu giếm những lội lỗi được nữa, BHĐ đã viết: Kính thưa chính quyền Cách mạng, từ ngày bị bắt đến nay tôi đã ăn năn hối cải về tội lỗi của mình gây ra, nên tôi đã thật thà khai báo hết. Tôi đã chỉ rõ các tên đồng bọn... Nay tôi xin Đảng, chính quyền Cách mạng khoan hồng cho lòng thành khẩn, hối cải của tôi. Tôi xin hứa là từ nay về sau không còn ý nghĩ trốn trại nữa mà quyết tâm cải tạo tốt, để sau này được ra tù, tôi sẽ làm ăn lương thiện. Tôi xin thành thật biết ơn Đảng và Nhà nước.

Tiếc thay, cho đến khi BHĐ thật sự hối cải thì những vết thương do bị bắn trong những vụ trốn chạy sau khi gây án, càng ngày càng nặng, làm cho sức lực của BHĐ kiệt quệ. Cộng với lối sống buông thả trong thời gian dài đã khiến bệnh tật thêm trầm trọng. BHĐ đã trút hơi thở cuối cùng tại phòng giam số 15, Trại tạm giam Công an tỉnh An Giang ngày 13-7-1983, kết thúc ở tuổi đời 33, kết thúc một cái tên mà người đời đã gọi là "tướng cướp Bạch Hải Đường".

Từ cuộc đời của y, có thể rút ra nhiều điều bổ ích cho cách sống và các biện pháp giáo dục, giúp người tội phạm hoàn lương. Đó là: Sống có trách nhiệm với gia đình xã hội và luôn nuôi dưỡng những tình cảm tốt đẹp, mầm thiện luôn có trong mỗi người. Đừng nuôi ảo tưởng "người hùng" bằng tội lỗi và chống lại pháp luật. Không thể có cuộc sống yên bình, hạnh phúc nếu chỉ nghĩ đến kiếm tiền bằng các hành vi bất chính. Hãy tìm kiếm thành quả từ lao động chân chính, ý chí vượt khó và ý thức sống, làm việc theo pháp luật.